"Vừa phải thôi ... "
Ngay sau đó đã có một giọng nói vang lên.
Một người nhanh chóng xuất hiện sau lưng Mục Vỹ.
Sau đó thì thầm bên tai hắn: “Mục Vỹ, ngươi thu hoạch đủ rồi, hà cớ gì còn muốn giết người?"
Giọng nói lạnh lùng như gió thoảng bên tai, nhưng người này có thể dễ dàng áp sát Mục Vỹ, điều này khiến hắn cảm thấy e dè.
Xoẹt, ngay sau đó, Mục Vỹ chưa kịp phản ứng gì, thậm chí còn không có dấu hiệu báo trước nào, một con dao đã đâm xuyên từ lưng qua ngực hắn.
Thậm chí mũi đao còn dính nội tạng của hắn.
Dù dao này không đâm trùng tim Mục Vỹ, nhưng cũng sát ngay đó rồi.
Mục Vỹ nhanh chóng tung một chưởng ra phía sau, người cầm dao nhanh chóng lùi lại để tránh.
Một đường máu bắn lên cao.
“Sư phụ!"
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng đã vang lên.
Trong lúc Mục Vỹ lùi lại, có hai người đã lao lên, đó là Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy trời đất như quay cuồng.
Hắn chưa bao giờ thấy tuyệt vọng, nhưng bây giờ lại có cảm giác như bị ruồng bỏ.
Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn thì thấy người đó mặc trường bào màu trắng.
Trên chiếc trường bào ấy không dính một hạt bụi.
Người đó đứng tiêu sái trên không, đôi mắt như không bon chen với đời trông rất xuất trần.
Nhưng khi nhìn vào người đó, Mục Vỹ lại có cảm giác như mình bị cả thế giới vứt bỏ.
"Vô Cực Tinh!"
Một giọng nói vang lên bên tai Mục Vỹ, ngay sau đó hắn như đã mất đi toàn bộ sức sống.
Mạnh quá!
Người thiếu niên trông có vẻ vô hại này lại mạnh một cách bất ngờ.
Thậm chí đến giờ, Mục Vỹ vẫn không biết người này tiếp cận mình bằng cách nào.
Hơn nữa, dưới phản ứng nhanh nhẹn của mình, Mục Vỹ đã thi triển Tam Thể Hộ Thân và Ngũ Nguyên Chi Long, nhưng con dao trông rất tầm thường ấy vẫn đâm trúng vào lưng hắn.
Vô Cực Tinh, y chính là Vô Cực Tinh - người đại diện cho tầng lớp trẻ tuổi tài năng của Vô Cực Hoa Thiên Cung, nhân vật đứng đầu bảng hiện giờ.
Phut ...
Dù đang được Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ đỡ lấy, nhưng Mục Vỹ vẫn không ngừng hộc máu. Ban đầu máu tươi của hắn có màu tím, sau đó pha đen, cuối cùng thì đen kịt.
Chính con dao bình thường đó đã suýt lấy mạng Mục Vỹ.
"Sao phải ra tay tàn độc như vậy? Ngươi đã giết Luân Vô Thường rồi còn chưa đủ hay sao? Điểm của ngươi bây giờ cũng đúng trong tốp mười rồi còn gì?"
Vô Cực Tinh hờ hững nhìn Mục Vỹ, sau đó đùa nghịch con dao trong tay rồi cười nói.
"Ngươi phải biết là núi cao còn có núi cao hơn. Ngươi không phải người mạnh nhất đâu nên làm gì cũng cần phải cân nhắc, sau này nếu người của tiểu thế giới Luân Hồi gặp ngươi thì họ còn nương tay, hiểu chưa?"
"Ta ... khụ khụ ... "
Mục Vỹ vừa định lên tiếng thì máu tươi lại chảy từ miệng ra.
"Ta xưa nay không thích nhân nhượng".
Mục Vỹ chật vật nói: “Vô Cực Tinh, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại ... ”
“Đúng vậy!"
Vô Cực Tinh đùa nghịch con dao rồi cười nói: "Ta ra tay chỉ vì ... thấy ngươi ngứa mắt thôi".
Nói hay quá nhỉ!
Làm như Vô Cực Tinh ngươi nắm quyền sinh sát trong tay vậy.
Như thể y đã trở thành chúa tể ở phong địa này.
"Ngươi tưởng mình là cái thá gì chứ?"
Vô Cực Tinh nhìn Mục Vỹ rồi mỉm cười.
"Chẳng qua gặp được chút cơ duyên, sau đó dựa vào tài khôn lỏi của mình thừa nước đuc tha cau ở Tứ Nguyên Phong Địa nay thôi. Dù thực lực của ngươi đã tăng thêm, nhưng như vậy thì sao nào?"
“Nhưng gặp phải ta thì không có cửa thương lượng đâu, hình như một dao của ta đã suýt lấy mạng ngươi rồi. Giờ ngươi thấy bất mãn lắm đúng không?"
Vô Cực Tinh cười ha hả nói: "Song dù bất mãn, thì giờ ngươi có thể làm gì ta được không? Không thể!"
"Vì thực lực của ta mạnh hơn ngươi, dù bây giờ ngươi có dùng kế hay mưu mẹo gì thì cũng vô dụng thôi, hiểu không?"
"Sao, thế à?"
Thấy vẻ đắc ý của Vô Cực Tinh, Mục Vỹ cố nhìn lồng ngực cuộn dâng, máu tươi vẫn chảy, hăn kiêu ngạo nói: "Nhưng con người ta đã làm gì phải làm đến cùng, dù biết vậy là ngu dốt, biết phía trước có muôn vàn gian khó, nhưng ta vẫn phải vượt qua, trừ khi ... chết!"
"Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì để ta thành toàn cho!"
Vô Cực Tinh vừa nói dứt câu, con dao đã trực bay đi.
"Ca ca, huynh vội vã thế làm gì?"
Đúng lúc này, lại có một giọng nói tếu táo vang lên trên không.
Tiếng xé gió vừa dừng thì đã có một người xuất hiện, sau đó mỉm cười nhìn xuống dưới.
Vô Cực Tuyết!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!