Cùng lúc đó, trong một cánh rừng, một số người cũng chia ra tìm kiếm đối thủ.
Ai trong số những người này cũng đều mặc da thú, phần vai trần có những đường vân kì lạ ẩn chứa sức mạnh khác thường như sinh ra đã có.
"Hà Văn sư huynh, với số điểm hiện tại thì chúng ta đã đứng thứ chín rồi, tiếp theo nên thả dây dài, câu cá lớn ạ!"
Một nữ tử mảnh mai đề xuất.
Trước mặt cô ta là một nam tử có vóc dáng cường tráng, da thú bao bọc cả cơ thể vạm vỡ, tay chân thì rắn chắc cho người ta ấn tượng tràn trề sức mạnh.
"Thả dây dài, câu cá lớn sao?"
Hà Văn nghe vậy thì nhếch môi cười.
"Sư muội, muội nghĩ quá đơn giản rồi!"
Hắn ta cười ha ha: "Mấy kẻ nằm trong tốp mười hiện nay ai mà không ranh ma xảo quyệt, chúng ta muốn tìm cách lừa người khác vào tròng thì sao mà những người khác không nghĩ vậy chứ?"
"Vậy ý của sư huynh là..."
"Cứ duy trì hạng chín thôi, tám nghìn điểm đủ cho chúng ta cầm cự đến khi ra ngoài rồi. Một khi lần này lọt vào tốp mười, võ giả tiểu thế giới Văn Năng chúng ta chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc trong vòng năm mươi năm tới".
Hà Văn cất giọng nói đầy toan tính.
"Hà Văn sư huynh, có tin tốt!"
Đúng lúc đó, một bóng người chạy tới rồi phấn khởi reo lên: "Vừa có tin báo, ở Tứ Nguyên Phong Địa có một người tên là Mục Vỹ, tới từ tiểu thế giới Ngũ Hành, nằm trong tốp mười đang bị thương nặng, hắn có hơn chín nghìn điểm, đứng thứ sáu ạ".
"Chín nghìn điểm, đứng thứ sáu sao? Có chắc là không phải đồn bậy không?"
"Chắc chắn ạ!"
Đệ tử nọ khẳng định: "Bây giờ rất nhiều người đã bắt đầu truy lùng Mục Vỹ, hơn chín nghìn điểm đấy sư huynh, nếu chúng ta lấy được thì thành tích sẽ sát sao hạng nhất - mười bảy nghìn điểm ạ".
"Ha ha..."
Nghe thấy câu này, Hà Văn phá lên cười: "Đến giai đoạn này ở Tứ Nguyên Phong Địa thì chỉ còn chưa đến hai mươi nghìn người trên một trăm mười người tham gia, những kẻ còn sống sót tới lúc này đều khó giết, cướp điểm của người khác là cách khả thi nhất rồi, không ngờ tên Mục Vỹ đó lại bị thương ngay thời điểm này, đúng là chán sống mà".
"Truyền lệnh của ta, tất cả võ giả tiểu thế giới Văn Năng không được phân tán, tất cả tập trung cùng nhau đi tìm Mục Vỹ, tìm được giết không tha!"
"Rõ!"
Cùng lúc đó, tại ngọn núi nọ có hai đội ngũ đang chia ra lục soát.
"Hạ Hà, ngươi chắc chắn Mục Vỹ bị thương nặng thật chứ?"
"Tất nhiên rồi!"
Tại lối vào của ngọn núi có hai bóng người nọ đứng giám sát bọn võ giả đang truy tìm khắp nơi.
"Tần Thời, vương triều Đại Tần của ngươi và vương triều Đại Hạ của ta chiếm hai tiểu thế giới, lần này hai vương triều lớn chúng ta hợp tác với nhau, giải phóng khí thế bá vương thúc đẩy thực lực của hai chúng ta tăng mạnh để phục vụ cho chuyến đi này. Thứ hạng của chúng ta mới ở vị trí bảy và tám, ngươi đừng có làm hỏng chuyện ngay thời khắc quan trọng đấy!"
"Đương nhiên là không rồi!"
Tần Thời nhìn Hạ Hà ở đối diện, cười nói: "Ngươi đừng lo, bây giờ có thể nói tên Mục Vỹ kia là một miếng thịt béo bở, ai cũng muốn bỏ vào miệng nuốt cái ực cả".
"Hai chúng ta mà hợp tác, cho dù không đấu lại mấy người nằm trong tốp ba tiểu thế giới mạnh nhất thì ít nhất tự vệ cũng không thành vấn đề".
"Biết rồi!"
Hạ Hà cười khẩy: "Nay cứ xem như chúng ta thử vận may đi, lỡ may gặp được Mục Vỹ thì sao, giết hắn dễ như trở bàn tay!"
"Đúng vậy!"
Tất cả những người trong Tứ Nguyên Phong Địa đều trở nên hùng hổ.
Số người muốn giết Mục Vỹ nhiều không đếm xuể.
Ai cũng thèm thuồng số điểm của hắn, bất kể là có từng gặp hắn hay chưa.
Chưa gặp Mục Vỹ cũng không sao, chẳng mấy chốc đã có kẻ vì từng gặp hắn nên vẽ tranh đem đi bán khắp nơi.
Thậm chí còn có người ghi nhớ cả võ kỹ và những chiêu thức Mục Vỹ từng thi triển.
Đến Không Sơn Ấn và chuyện hắn suýt soát giết chết Luân Nhiên cũng càng lúc càng bị lan truyền rộng rãi.
Tin đồn về Mục Vỹ cũng ngày một bị phóng đại, nhưng bọn họ vốn không hề lo lắng chút nào.
Bởi người này đã bị Vô Cực Tinh đánh trọng thương, gần như bay mất nửa cái mạng rồi.
Một con sư tử có thể chiếm lĩnh núi sông bằng bạo lực đấy, nhưng mất đi móng vuốt thì chỉ còn là thứ vô dụng mà thôi.
Thế nên ai cũng lên dây cót tinh thần, mong muốn tìm được Mục Vỹ sớm nhất có thể.
Nếu không để đến lúc người này hồi phục thì sẽ rất khó đối phó!
Tứ Nguyên Phong Địa nổi tiếng với bốn vùng đất là Sa Cung, núi Điệp Không, biển Địa Lạc và điện Di Thiên.
Bốn nơi này gần như đã bị các võ giả lật tung hết lên rồi.
Nhưng chỉ có một nơi là tất cả mọi người không bao giờ nghĩ đến.
Đó là Không Sơn!
Trải qua một loạt biến cố, cuối cùng lại trở về với nơi ban đầu xảy ra sự việc.
Ba bóng người đang ngồi xếp bằng ở một nơi sâu trong lòng đất Không Sơn được tạo ra bởi sự xuất hiện của Không Sơn Ấn.
Hai bên trái phải chính là Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ.
Người ở chính giữa chính là Mục Vỹ.
Giờ phút này, bộ võ phục đen như mực của Mục Vỹ dính toàn máu khô, nhìn qua bộ quần áo rách nát của hắn sẽ thấy các vết thương đã đóng vảy.
Hai người Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ ngồi xếp bằng nhưng vẫn quan sát xung quanh một cách căng thẳng.
Trước đó Mục Vỹ đã gây ra một vụ nổ bằng hai viên Huyết châu, Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ vốn định kéo hắn rời khỏi đó ngay nhưng không hiểu sao Mục Vỹ cứ khăng khăng ở lại.
Ba người đều có khả năng che giấu sự dao động của linh hồn đỉnh cao, ban đầu tỷ muội Diệu Linh Ngọc còn lo lắng sẽ bị Vô Cực Tinh phát hiện.
Nào ngờ những kẻ có mặt tại đây đi ngay và luôn, không một ai ở lại kiểm tra cứ như thể háo hức muốn đi tìm Mục Vỹ lắm rồi vậy.