"Tỷ tỷ, sư phụ không sao chứ?"
"Chắc... chắc là không sao đâu!"
Diệu Linh Ngọc cũng không chắc.
Vô Cực Tinh đột nhiên ra tay đánh lén, thực lực của y vốn đã mạnh hơn Mục Vỹ rồi, còn đánh lén đột ngột như thế nữa thì Mục Vỹ không chết đã là chuyện khó tin lắm rồi.
Giờ nhìn lại thì tình trạng của Mục Vỹ không ổn lắm.
Mặt cắt không còn một giọt máu, trông chẳng có chút hồng hào nào.
Hơi thở thì cứ như sẽ tắt lịm bất cứ lúc nào vậy.
Tình hình này hoàn toàn không ổn!
"Yên tâm, ta không chết đâu!"
Mục Vỹ bỗng nhiên khẽ mở mắt, lên tiếng.
"Sư phụ..."
"Chẳng qua là do mất nhiều tinh huyết quá thôi, không có gì nghiêm trọng, tạm thời không chết được!"
"Vâng!"
Nhìn Mục Vỹ, Diệu Tiên Ngữ gật đầu.
Lúc này, hắn vung tay lên, Không Sơn Ấn thình lình hiện ra.
Không Sơn Ấn vừa xuất hiện thì phóng to không ngừng, trong giây lát đã che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu ba người.
Dần dấn, phần trống phía trên họ bị che đậy, nhìn từ phía trên trông như một ngọn núi nguy nga, không có gì khác biệt giữa những ngọn núi khác.
"Ta cần ở đây bế quan một thời gian, hai người cũng tranh thủ củng cố cảnh giới của mình để đột phá đi".
Mục Vỹ nhắm mắt lại, hờ hững nói: "Lúc này Vô Cực Tinh đang tìm ta, lúc ra ngoài lần nữa không phải hắn chết thì là ta chết!"
"Sư phụ..."
"Tiên Ngữ!"
Thấy Diệu Tiên Ngữ còn muốn nói gì, Diệu Linh Ngọc lắc đầu.
"Mọi chuyện chờ ta bình phục đã rồi nói sau!"
Mục Vỹ dặn dò đôi câu rồi im lặng không nói nữa.
Thấy hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, không nói gì thêm, Diệu Tiên Ngữ và Diệu Linh Ngọc cũng giữ im lặng.
Thời gian dần trôi, lúc này Mục Vỹ thấy bóng dáng một người nào đó đang sừng sững trong đầu.
Mất một lượng máu lớn làm hắn cảm nhận được sự thay đổi kì lạ của cơ thể.
Bóng dáng nọ cao đến vạn trượng, khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ như máu tựa hồ như chúa tể của thế giới này, nhìn xuống dưới bằng đôi mắt cũng màu máu.
Đôi đồng tử ấy nhuốm màu đỏ tươi đến rợn người, chỉ một cái nhìn thôi đã làm Mục Vỹ thấy toàn bộ đất trời như sụp đổ.
Hắn nhận thấy rõ đây không phải sức mạnh đến từ Tru Tiên Đồ, cũng không phải năng lượng của bất cứ thứ gì trong tự nhiên.
Nhưng nó lại tồn tại trong cơ thể hắn một cách chân thật.
"Ngươi là ai?"
Nhìn hư ảnh đang đứng trước người, Mục Vỹ như biến thành người tí hon, cảm giác tự ti như một con kiến hôi khó nói thành lời bất chợt dâng tràn trong lòng.
Rốt cuộc đó là gì đây?
Mục Vỹ sững sờ.
Dù kiếp trước là Tiên Vương, hắn cũng chưa có cảm giác này bao giờ.
Người khổng lồ mặc áo choàng đỏ như máu ấy nhìn Mục Vỹ từ trên cao, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng đưa tay ra. Nhưng dù sao vẫn chỉ là ảo ảnh, người đó muốn ôm Mục Vỹ vào trong tay nhưng lại xuyên qua người hắn.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nhìn bóng dáng cao vạn trượng, Mục Vỹ hỏi lại lần nữa.
"Huyết Kế..."
Chốc lát sau, bóng dáng mở miệng, chỉ mới thốt ra được từ huyết, chưa kịp nói hết câu thì đã tiêu tán.
Mục Vỹ nhất thời thấy tất cả sức mạnh trong cơ thể mình mất sạch.
Hắn như trở về với thời điểm ban sơ, tất thảy mọi thứ đều biến mất, chỉ có dòng máu trong cơ thể là đang chảy khắp toàn thân dưới sự điều khiển của hồn phách trong đầu.
Linh hồn run rẩy, huyết mạch sôi trào, Mục Vỹ thấy toàn thân thật thoải mái.
Hắn không biết quá trình này sẽ kéo dài bao lâu.
Nhưng một lúc sau, khi hắn mở mắt ra, người khổng lồ trên đỉnh đầu vẫn lặng lẽ nhìn hắn chăm chú.
Lúc này, mọi sự mệt mỏi đã tan biến, Mục Vỹ thấy mình tràn trề sức sống, thế nhưng lúc nhìn bóng dáng to lớn kia hắn vẫn thấy mình như một con kiến hôi.
"Rốt cuộc ngươi là..."
Rắc...
Mục Vỹ vừa định hỏi tiếp thì bóng dáng nọ thình lình tan rã, biến mất.
Xung quanh sáng rỡ trở lại, Mục Vỹ chợt mở mắt.
"Ngươi là ai!"
Tiếng thét của hắn khiến Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ giật mình, thoát khỏi nhập định.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!