Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Mục Vỹ không do dự nhiều mà hỏi Quy Nhất ngay. 

 “Nếu đó không phải là sức mạnh của Tru Tiên Đồ, không phải sức mạnh của ngươi thì là sức mạnh gì? Không lẽ là sức mạnh từ huyết mạch của ta chắc?”, Mục Vỹ nói ngay. 

 Hắn luôn nhớ Quy Nhất đã nói vạn vật trên đời đều sinh ra từ hồn phách, hồn sinh huyết, huyết sinh xương, xương sinh thịt, thịt sinh da! 

 Dù đã trùng sinh, nhưng hồn phách hiện giờ của Mục Vỹ vẫn là từ kiếp trước. 

 Huyết mạch của hắn là huyết mạch của Mục Vỹ hiện giờ, nhưng qua nhiều lần tu luyện sức mạnh, hình như linh hồn thật đã giúp huyết mạch của hắn có sự thay đổi kỳ lạ. 

 Sự thay đổi này liên quan mật thiết đến kiếp trước, chứ không phải kiếp này. 

 Hắn vẫn nhớ, ngày xưa khi hắn nói với Quy Nhất là mình bò từ quan tài ra, y đã rất sửng sốt. 

 Còn có… ngọn núi Táng Thần nữa! 

 Tất cả rất kỳ lạ, nhưng khi xâu chuỗi lại, dường như bắt đầu sáng tỏ hơn. 

 “Sao mà ta biết được?” 

 Bây giờ, Quy Nhất đã quen cái thói nói dối như cuội rồi, y tỉnh bơ nói: “Chính ngươi còn không biết gốc gác của mình thì sao mà ta biết được?” 

 Dù Mục Vỹ biết rõ ràng Quy Nhất đang nói dối, nhưng lại không làm gì y được, vì hắn có chế ngự được y đâu. 

 “Coi như ngươi giỏi!” 

 Mục Vỹ bỏ lại câu đó rồi thu suy nghĩ về, sau đó thấy hai tỷ muội Diệu Tiên Ngữ đang nhìn mình với vẻ kinh hãi. 

 “Sư phụ, ngươi không sao chứ ạ?” 

 “Ta? Ta không sao!” 

 Mục Vỹ cười nói: “Ta chẳng những không sao, mà còn ổn hơn trước là đằng khác”. 

 Ổn hơn trước? Không thể nào! 

 Một canh giờ trước, trông Mục Vỹ như sắp chết đến nơi, nhưng mói nghỉ ngơi một lát mà đã hồi phục rồi ư? 

 Ầm… 

 Nhưng hai người chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì đã có một tiếng động mạnh vang lên. 

 Ngay sau đó, trời đất đều rung chuyển. 

 “Chuyện gì vậy?” 

 “Có người đang tấn công núi”. 

 Tấn công núi? 

 Nhưng vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã thầm mắng mình ngu xuẩn. 

 Hắn tự coi mình là thông minh nên đã để Không Sơn Ấn ở trong hang động của Vạn Trượng Không Động, đã thế còn khôi phục lại nguyên dạng của nó, cho nên ai có ý đồ mà đến đây sẽ phát hiện ra điểm bất thường ngay. 

 Theo lý mà nói, khi Không Sơn Ấn đã bị lấy đi thì phải có một cái hố mới đúng. 

 Giờ thì hay rồi, hắn lại đi chặn cái hố đó lại, thế có khác gì khơi dậy sự tò mò của người khác đâu. 

 Bây giờ, có nói gì thì cũng muộn rồi. 

 “Ra ngoài xem sao thôi!” 

 Mục Vỹ ảo não nói. 

 “Nhưng sư phụ, vết thương của người…” 

 “Ta không sao rồi!” 

 Mục Vỹ mỉm cười rồi thu nhỏ Không Sơn Ấn lại, sau đó nhảy ra khỏi hố. 

 Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ thấy thế thì cũng đi theo ngay. 

 Trước đó, Mục Vỹ đang nghẹn cục tức trong người, mà giờ vừa hay chưa có chỗ phát tiết, để hắn xem là ai đến nào! 

 Chắc cũng chán sống rồi! 

 Nếu vậy thì để hắn tiễn lên đường luôn. 

 “Hả? Quả nhiên biến mất rồi này!” 

 Trông thấy ngọn núi cao cả nghìn mét ở trước mặt đột nhiên biến mất, mọi người vội vàng xúm lại rồi nhìn xuống cái hố sâu. 

 “Đừng nói là Mục Vỹ vẫn chưa đi, mà đang ở bên dưới nhé?” 

 “Làm gì có chuyện!” 

 “Nếu thế thì tâm lý của tên này quá mạnh rồi!” 

 Hạ Hà và Tần Thời dẫn theo đệ tử của môn phái mình đến đây, khi trông thấy cái hố sâu thẳm này, họ đứng ở miệng hố rồi quan sát xuống dưới. 

 Gào… 

 Đúng lúc này, chợt có một tiếng gầm chói tai vang lên. 

 Ngay sau đó, đã có năm tia sáng phóng từ dưới hang lên. 

 “Mau tránh ra!” 

 Trông thấy năm tia sáng ấy, Hạ Hà và Tần Thời lập tức la lớn lên. 

 Ngũ sắc! 

 Bọn họ lập tức nghĩ đến Mục Vỹ. 

 Ngũ Nguyên Chi Long của người này không quá đáng sợ với hai bọn họ, nhưng các đệ tử ở cảnh giới Vũ Tiên và mới bước vào cảnh giới Sinh Tử sẽ khó mà chống lại được. 

 “Muộn rồi!” 

 Đúng lúc này, một tiếng hét đã vang lên, Mục Vỹ bay vút lên cao, Ngũ Nguyên Chi Long cũng vậy, chúng bay tán loạn rồi bắt đầu cắn xé. 

 “Mục Vỹ, quả nhiên là ngươi!” 

 “Không ngờ ngươi lại to gan như vậy, dám ở lại đây, suýt nữa chúng ta đã để ngươi thoát rồi!” 

 Hạ Hà và Tần Thời đều tức tối hô lên. 

 “Chẳng phải vẫn bị các ngươi phát hiện rồi sao?” 

 Mục Vỹ đứng lơ lửng trên không rồi nhìn xuống hai người đó. 

 Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba! 

 Ngoài thiên tài tuyệt thế của ba tiểu thế giới lớn ra thì đây là lần đầu tiên Mục Vỹ thấy người ở nơi khác cũng ở cùng cảnh giới này. 

 “Nếu ngươi biết điều thì mau đưa Không Sơn Ấn ra đây, cả điểm của ngươi nữa, biết đâu hai chúng ta lại tha cho ngươi một mạng”. 

 Hạ Hà nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói. 

 Dù vẻ mặt của Mục Vỹ vẫn bình thường, nhưng bọn họ biết hắn đã bị Vô Cực Tinh đánh cho bị thương nặng, bây giờ chưa thể hồi phục được. 

 Chẳng qua chỉ đang ra vẻ thôi! 

 “Lên hết đi, giết hắn!” 

 “Được!” 

 Hạ Hà và Tần Thời dẫu sao cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Sinh Tử, sao phải sợ một Mục Vỹ mới ở tầng thứ hai chứ, hai người liên thủ lại, sức mạnh bộc phát, từng luồng khí tức bàng bạc đã vây quanh Mục Vỹ. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!