Giết Hạ Hà xong, Mục Vỹ đã lấy thêm được hơn 9000 điểm nên đã nhảy lên vị trí thứ nhất.
Ban đầu, Diệu Linh Ngọc còn lo không biết với thứ hạng hiện tại thì tiểu thế giới Thiên Bảo có thể lọt vào tốp mười hay không, nhưng giờ khi Mục Vỹ giết Hạ Hà và Tần Thời thì cô ấy đã tiến vào vị trí thứ năm rồi.
Hơn nữa, sau cái chết của Hạ Hà và Tần Thời thì cô ấy mới phát hiện hai người họ vốn xếp thứ bảy và tám.
"Bảo sao bọn họ lại muốn giết ngươi, vì họ đứng ngay sau ngươi mà".
Trông thấy bảng xếp hạng có sự thay đổi, Diệu Linh Ngọc không khó có thể đoán ra thứ hạng của hai người kia.
“Lòng người không biết đủ, rắn mà đòi nuốt voi, nhưng dẫu sao lần này cũng phải cảm ơn Vô Cực Tinh".
Mục Vỹ không còn vẻ tức giận như trước nữa, mà đã dịu hơn rất nhiều.
"Nho có han nên thực lực của ta mới tiến bộ thêm một bước".
Trông thấy nụ cười tự tin của Mục Vỹ, Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ mới cảm thấy đúng là Mục Vỹ đã khác hẳn lúc trước rồi.
Thoạt nhìn thì trông vẫn vậy, nhưng khí thế thì rất ngạo nghễ.
Khí thế này không lộ liễu, cũng không ẩn dật, mà cho người ta một cảm giác rất dễ chịu
Hơn nữa, hai người có thể cảm thấy Mục Vỹ ... có vẻ quyến rũ hơn.
Đây là trực giác của phụ nữ.
“Đi thôi!"
Mục Vỹ ngó nghiêng xung quanh rồi nói.
“Lần này, ta nhất định không để Vô Cực Tinh ấy có cơ hội để đánh lén nữa!", Mục Vỹ cười nói: "Ta không muốn nhận bài học đo thêm lần thứ hai đâu".
Cùng lúc đó, cả Tứ Nguyên Phong Địa đang cuộn trào.
Vô Cực Tinh đã bị người ta cướp mất vị trí thứ nhất.
Bây giờ, người đứng thứ nhất đang có 18000 điểm, còn người thứ hai là Vô Cực Tinh mới có 17000.
Người đứng thứ ba có 15000.
Người thứ tư là 12400.
Thứ năm là 12000, chính là tỷ muội nhà họ Diệu.
Người đứng thứ sáu có 10000 điểm.
Còn người ở vị trí thứ bảy và tám thì chưa đến chục nghìn.
Tổng số điểm của tốp sáu tương đương với 70 đến 80 nghìn người chết rồi.
Chắc giờ chỉ còn chưa đến hai mươi nghìn người ở Tứ Nguyên Phong Địa.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, những người còn lại này bất kể là luôn trong tư thế tấn công hay gặp may thì đều là những nhân vật không đơn giản cả.
"18000 điểm".
Có mấy người đang đứng trên một cung điện.
Vô Cực Tinh mặc y phục màu trắng với vẻ xuất trần rồi lạnh giọng nói.
"Ca ca, hay là Vô Cực Lưu Vân, tên này ngày càng không biết điều", Vô Cực Tuyết lên tiếng, gương mặt non nớt như trẻ con của cô ta cũng có vẻ tức giận.
"Không phải đâu".
Vô Cực Tinh nhếch mép rồi cười nói: "Xem ra huynh muội ta đã coi thường Mục Vỹ rồi".
"Sao a?"
"Trước đó, hắn mới xếp thứ sáu với hơn 9000 điểm, nhưng giờ số điểm ấy đã biến mất, thay vào đó có 18000 điểm xuất hiện. Từ đó có thể thấy người đứng đầu là Mục Vỹ đấy".
"Hắn ư? Không thể nào!"
Vô Cực Tuyết có vẻ khó tin nói: "Ca ca lấy được con dao ấy ở trong Di Thiên Điện, đó là Cửu Minh Chuỷ của Di Thiên lão tổ. Đến Vô Cực Lưu Vân còn không đề phòng được, tên này rõ ràng ... "
"Thế ta mới nói là chúng ta đã coi thường hắn rồi".
Vô Cực Tinh cười lớn nói: “Muội muội ngoan, lần này xem ra thú vị rồi đây. Đối thủ của chúng ta không chỉ có Vô Cực Lưu Vân đâu, đến giờ tên này vẫn ẩn núp chưa chịu ra tay, không biết đang suy tính gì nữa".
"Muội không thèm quan tâm".
Vô Cực Tuyết bĩu môi rồi kiêu ngạo nói: "Muội chỉ biết ai làm hại đến ca ca thì muội sẽ lấy mạng kẻ đó".
"Muội muội ngoan".
Vô Cực Tinh cưng chiều xoa đầu Vô Cực Tuyết rồi trêu chọc: "Định lấy mạng ta ư? Dù có thêm một trăm năm nữa, đừng nói là các thiên tài ở đây, ngay đến các lão quái vật sống vài trăm tuổi ở Vô Cực Hoa Thiên Cung cũng không làm gì được ta đâu".
“Vâng!"
...
Luân Nhiên đang đứng trên mặt biển tĩnh lặng.
Ngắm nhìn sóng biện cuộn dâng, Luân Nhiên nhếch kho miệng rồi nở nụ cười âm hiểm.
"Ngọc Khuynh Thiên, Minh Nguyệt Tâm, Mục Vỹ, các người đều coi ta là một tên vô sỉ đúng không! Luân Nhiên ta đúng là vậy đó".
Luân Nhiên nhìn biển rồi cười nói: "Nhưng nếu các người tưởng ta chỉ biết nói suông thì nghĩ đơn giản quá rồi đấy".
"Lạc Hải lão tổ, xin hãy cho ta sức mạnh tối thượng, để những kẻ coi thường người biến thành bọt nước dưới biển".
Luân Nhiên gio hai tay lên, ngay sau đó biển lớn thét gào, sóng biển cuộn dâng.
Cùng lúc đó, một giọt nước đã bay từ dưới biển lên.
"Lạc Hải Thần Châu".
Khi trông thấy cột nước đó, Luân Nhiên run lên.
Mục đích hắn ta đến Tứ Nguyên Phong Địa này là vì Lạc Hải Thần Châu.
Phải cầm được nó trong tay thì hắn ta mới được như ý.
"Dung hợp!"
Luan Nhiên ho lớn lên rồi dang rộng hai tay, sau đó như đã noi liền cơ thể với trời đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!