Một lúc sau, càng ngày càng nhiều võ giả tập trung tại khu vực trung tâm.
Nhìn bao quát thấy đã có khoảng mười nghìn người.
Có điều nhìn kỹ lại thì mười nghìn người này phần lớn đều có cảnh giới Sinh Tử, còn võ giả cảnh giới Vũ Tiên về cơ bản rất hiếm thấy.
Khoảng một trăm mười nghìn người vào Tứ Nguyên Phong Địa, cuối cùng còn lại chưa đến một phần mười.
Và một phần mười này là các võ giả đứng đầu mỗi tiểu thế giới.
Thấy vậy, Mục Vỹ dõi mắt tìm kiếm trong đám đông.
"Mục Vỹ!"
Đang lúc han xoay người dáo dác nhìn xung quanh thì đột nhiên có một bóng người nhanh chóng lại gần.
"Ma Phàm, ngươi còn sống sao?"
Câu hỏi đầy tình cảm của Mục Vỹ là Ma Phàm đen mặt, đoạn hắn ta trầm giọng mắng: "Hỏi hay quá, huynh muốn nguyền rủa ta chết đúng không?"
"Đâu có, do không thấy ngươi ở Không Sơn thôi!"
"Há há, được chút kỳ ngộ ở Không Sơn, đi ra nghe người ta kể sự tích của huynh xong ta hết hồn luôn!", Ma Phàm nhìn Mục Vỹ từ trên xuống dưới, khen ngợi: "Khá đấy, khá đấy, mình mẩy không mất một miếng thịt, đã thế còn xử được cô nàng Minh Nguyệt Tâm đó nữa, đỉnh của chóp!"
Nghe vậy, mặt Mục Vỹ tức khắc đen như than.
Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ cũng đỏ mặt.
"Minh Nguyệt Tâm là hòn ngọc quý của tiểu thế giới Thánh Quang, huynh chiếm được cô ấy thì danh phận con rể tiểu thế giới Thánh Quang thuộc về huynh chắc rồi, mà nghe nói cưới nữ nhân này sẽ nhận được nhiều lợi lộc lắm!"
Ma Phàm nhìn Mục Vỹ với vẻ ngạc nhiên: "Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ hai ư? Ủa dao động khí tức của cảnh giới Sinh Tử tầng thứ hai nè? Trời đất ơi, Minh Nguyệt Tâm này đúng là bảo bối mà!"
Âm ...
"Nói đủ chưa?"
Nhưng hắn ta chưa kịp lải nhải thêm thì đã nhận lại một cái nhìn sắc lẻm từ Mục Vỹ.
"Ta ... "
Ma Phàm muốn giải thích nhưng bỗng thấy ánh mắt của Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ đang đứng cạnh Mục Vỹ, bèn ngậm miệng lại.
Tiến lại gần hắn, Ma Phàm cười xởi lởi: "Mục huynh à, cao tay ghê, có được Minh Nguyệt Tâm rồi giờ còn có thêm hai tỷ muội yêu kiều này nữa, nếu huynh cũng thu phục được Vô Cực Tuyết thì ta tâm phục khẩu phục!"
"Ngươi nói vậy không sợ Minh Nguyệt Tâm nghe thấy rồi lột da ngươi hả?"
"Sao phải sợ!"
Ma Phàm tỏ ra không quan tâm: "Cô ấy là nữ nhân của huynh rồi, dù gì ta cũng là tiểu đệ của huynh, sao cô ấy làm gì ta đưuọc?"
'Ta sẽ giết ngươi!"
Song hắn ta mới vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng cất lên từ sau lưng.
Ma Phàm lập tức toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác quay lại thì thấy một gương mặt lạnh như tiền, thế là hắn ta hồn vía lên mây.
"Minh Nguyệt Tâm!"
Minh Nguyệt Tâm chỉ nguýt Ma Phàm chứ không để ý tới hắn ta, nói với Mục Vỹ: "Đi theo ta!"
Hai người rời khỏi đám đông.
Minh Nguyệt Tâm nhìn Mục Vỹ, nói: "Chuyện ở hồ Hàn Băng ngươi cứ xem như một giấc mơ đi, ta không thể đi cùng ngươi được!"
"Ngươi cũng đừng mơ tưởng đến chuyện dựa vào ta để có mối quan hệ với tiểu thế giới Thanh Quang. Ta cưỡng ép ngươi để giải độc, phá giải phong ấn trong cơ thể ta, ngươi cũng nhờ có ta mà thực lực tăng tiến rất nhiều, không ai nợ ai!"
Không ai nợ ai?
Trong lòng Mục Vỹ vô cùng ấm ức.
Rõ ràng lão tử bị cô cưỡng bức cơ mà, sao cô có thể nói ra câu không ai nợ ai một cách vô liêm sỉ thế chứ!
"Sự biến chuyển này gây ra do toàn bộ bốn phong ấn lớn trong Tứ Nguyên Phong Địa đã bị phá vỡ, là tai kiếp, ngươi hãy chạy đi, đây là lời khuyên chân thành duy nhất mà ta dành cho ngươi!"
Dứt lời, Minh Nguyệt Tâm còn muốn nói gì nhưng lại thở dài, sau đó xoay người bỏ đi.
Tuy nhiên, việc hai người đứng cùng nhau đã dẫn dến sự bàn tán của đám đông.
"Nhìn kìa, Minh Nguyệt Tâm và Mục Vỹ đứng cùng nhau kìa, nghe bảo hai người đã có một tran may mưa sung sướng ở hồ trong Không Sơn đấy!"
"Hư hỏng ghê, biết chơi thật, ở trong nước luôn ... "
"Ngươi biết gì mà nói? Cái này người ta gọi là ấp ủ tình nồng đó biết không hả? Không ngờ tiểu tử Mục Vỹ kia có phúc thật, Minh Nguyệt Tâm nổi tiếng ở nhiều tiểu thế giới với ngoại hình mỹ miều, thực lực cao đấy, ai mà không muốn có nữ nhân như thế chứ!"
Lúc được lúc không nghe những lời bàn tán của những người xung quanh, Mục Vỹ thầm nở nụ cười cay đắng, quay trở lại chỗ cũ.
"Hai người thì thầm to nhỏ gì đó?", Diệu Tiên Ngữ nhìn hắn, buồn bã hỏi.
"Cô ấy bảo chúng ta chạy!"
"Chạy sao ạ?"
Diệu Tiên Ngữ ngẩn người: "Hừ, sao cô ta không chạy đi? Mà chỗ này biết chạy đến đâu để ra ngoài bây giờ!"
Mục Vỹ gật đầu rồi dặn dò: "Chỗ này đúng là nguy hiểm thật, chút nữa bất kể tình huống gì xảy ra, chỉ cần kết giới Tứ Phương mở thì chúng ta phải đi ngay, cho dù xuất hiện Tiên Khí cũng không được lấy, nhớ chưa?"
"Dạ!"
"Ta nghe huynh!", Ma Phàm cười toe toét nhìn hắn.
Lúc này, số lượng tụ tập tại đây càng ngày càng nhiều.
Khi sự việc xảy ra, hầu như tất cả mọi người đều bị bao vây trong kết giới Tứ Phương nên không thể ra ngoài, một vài người đã thử nhưng thất bại, đành bỏ cuộc, quay trở lại.
Biết đâu không phải hạo kiếp mà là cơ duyên khổng lồ thì sao? Họ phải ở đây để giành chứ!
Vô Cực Tinh, Vô Cực Tuyết dẫn một vài người của Vô Cực Hóa Thiên Cung đến gần thiên thạch.
Ngọc Khuynh Thiên cũng dẫn một đám võ giả tiểu thế giới Ma Ngọc nhìn ngôi sao vừa từ trên trời rơi xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!