"Kiếm tâm viên mãn?"
Diệu Thanh Vân nhìn Mục Vỹ rồi ngạc nhiên thốt lên.
“Ngươi cũng thế còn gì?"
Mục Vỹ cười đáp.
Đến giờ, kiếm thuật của hai người vẫn chưa phân cao thấp.
Nhưng cả hai đều rất thích cảm giác này.
Họ có thể tuỳ ý thi triển kiếm thuật của mình, kiểu tấn công giao thoa của kiếm khí khiến họ cảm thấy rất sảng khoái.
"Tuyệt Mệnh Ngự Thiên Trảm!"
Ngay sau đó, Diệu Thanh Vân đã tiến lên rồi bay cao lên hàng trăm trượng rồi chém một đường kiếm xuống.
Thấy thế, Diệu Tiên Ngữ càng thêm căng thắng.
"Trời đất ơi! Thanh Vân đại ca thi triển hẳn kiếm pháp Tuyệt Mệnh rồi, chắc cả hai chuẩn bị sống mái với nhau rồi đấy".
“Dẹp đi, kiếm pháp Tuyệt Mệnh là con át chủ bài của Thanh Vân đại ca đấy, chuẩn bị mở to mắt ra mà xem đi".
“Không phải chứ! Kiếm thuật của Mục Vỹ cũng lợi hại vậy sao?"
Sau đó nhóm Thác Bạt Gia ngơ ngác nhìn nhau, chỉ thấy mình thật kém cỏi.
Cùng là cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba, Mục Vỹ như một người đàn ông lực lưỡng, còn họ chỉ như đứa trẻ con, không đúng, chính xác hơn phải là em bé.
Chênh lệch lớn quá!
"Ba huynh ngậm miệng vào được không!"
Diệu Tiên Ngữ đang lo muốn chết, thấy ba người kia cứ luôn mồm luôn miệng, chẳng còn chút dáng vẻ uy nghiêm nào của thầy dạy võ nữa thì nổi đoá lên mắng.
Ba người đó ngơ ngác ngoái lại nhìn rồi gật đầu, sau đó cất bước đi xuống hàng ghế đầu tiên dưới khán đài, tiếp tục bàn luận tiếp.
Thấy thế, Diệu Tiên Ngữ chỉ muốn phát điên.
“Cô đang lo lắng cho sư phụ hay ca ca của mình?"
Giọng nói dịu dàng của Cửu Nhi vang lên.
"Ta ... ta lo cho cả hai!", Diệu Tiên Ngữ không nhịn được nói: "Sư phụ rất giỏi, nhưng ca ca ta đã ở tầng thứ tư cảnh giới Sinh Tử rồi. Dù bọn họ chỉ tỉ thí với nhau thôi, nhưng ta biết thực lực của ca ca mình, hơn nữa huynh ấy còn say mê kiếm, một khi mà quyết chiến thì ... "
“Yên tâm đi!"
Thấy dáng vẻ sốt sắng của Diệu Tiên Ngữ, Cửu Nhi cười nói: "Ca ca cô sẽ thua thôi!"
“Không thể nào!"
"Tin hay không tuỳ cô!"
Cửu Nhi mỉm cười rồi ngồi xuống, thả lỏng cơ thể, đường cong cơ thể và gương mặt khiến người ta sôi trào máu huyết lập tức khiến các đệ tử ở đây đỏ bừng mặt, không nhịn được mà cúi người xuống.
“Cửu Nhi tỷ, hình như tỷ rất thân với sư phụ ta à? Hai người quen biết từ trước rồi uʼ?”
"Có lẽ vậy!"
Cửu Nhi cười nói: "Ta không có ấn tượng gì với sư phụ cô cả, nhưng hình như ... hắn lại rất thương ta".
Thương?
Nghe thấy thế, Diệu Tiên Ngữ bỗng thấy chạnh lòng.
"Tiểu nha đầu, ta bảo thương có nghĩa là bảo vệ, là quan tâm, chỉ có thế thôi, chứ không phải tình cảm nam nữ, hiểu không?"
“Thế là tình thân à?"
"Cũng không hẳn!", Cửu Nhi cười rồi nói tiếp: "Ta cũng không rõ là quan hệ kiểu gì, người trong lòng thì không phải, người nhà thì cũng không giống. Nhưng ta luôn thấy hình như tên này có vẻ như mắc nợ ta gì đó".
“Mắc nợ?"
"Ai biết đâu!"
Cửu Nhi cười phá lên nói: “Nói chung là sau này chắc chắn sư phụ cô sẽ là một nhân vật vô cùng lợi hại, nếu hắn đã mốn bảo vệ một người phụ nữ yếu đuối như ta thì sao ta phải cấm cản chứ? Vả lại ... "
"Gì cơ?"
"Không có gì! Cô tập trung xem họ tỉ thí đi, nhỡ có ai bị thương bây giờ!"
Cửu Nhi thầm nghĩ: "Vả lại, ta cũng thấy hình như ... đã từng gặp hắn ở đâu rôi".
Lúc này, trận đấu ở sân võ đang diễn ra rất quyết liệt.
Tốc độ xuất kiếm của hai người ngày một nhanh, kiếm pháp cũng ngày càng tuyệt diệu, các đệ tử không còn theo dõi kịp tiết tấu của họ nữa.
Thậm chí, họ vừa thấy đường kiếm này vung ra thì đường kiếm khác đã lại tới, họ không còn nhìn rõ hai bên đã giao thủ bao nhiêu lần nữa rồi.
"Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên!"
"Diệt Thiên Trảm!"
Cheng ...
Hai đường kiếm cao cả trăm trượng va vào nhau, hai người lập tức tách nhau
ra.
"Nhất Kiếm Lục Tiên Nguyên!"
"Bạt Thiên Lạc Địa Trảm!”
Uỳnh ...
Có tiếng động lớn vang lên, hai người đã dồn hết sức lực ra tay, không còn nhân nhượng gì nữa.
Đường kiếm này chém xuống, đường kiếm khác lại vung lên.
Sân võ đã hoàn toàn bị phá hoại.
Thấy vậy, mọi người ở xung quanh đều sợ hết hồn hết vía.
Đây chính là sức mạnh của kiếm khách ư?
Diệu Thanh Vân có thể coi là đệ tử thiên tài trong truyền thuyết của nhà họ Diệu.