"Chạy mau!"
Trước khung cảnh ấy, Diệu Tiên Ngữ thình lình hét lớn.
Cứ tưởng thế là xong rồi, ngờ đâu đến giây phút cuối cùng lại xảy ra cú va chạm khủng khiếp đến thế.
Cái lỗ đen ấy mà bùng nổ thì e rằng sẽ tổn thất một nửa những đệ tử có mặt tại đây mất.
Vù vù ...
Giữa lúc đó, một bóng người bước ra giữa bầu trời, sau đó người nọ vung tay tạo ra một chưởng ấn.
Lỗ đen sắp sửa nổ tung bỗng nhiên nhỏ dần, thay đổi thật chậm.
Cuối cùng, nó phát ra tiếng vù vù nhỏ xíu rồi biến mất dưới bàn tay to lớn ấy.
"Ông nội!"
"Lão trưởng tộc!"
Nhìn thấy người đột ngột đến, mọi người đồng loạt cúi đầu.
"Hai tên nhóc thối tha này, muốn hủy diệt nhà họ Diệu ta hả?", Diệu Thanh nhìn sân luyện võ như bãi chiến trường ở dưới, cười mà như khóc.
"Ông nội!"
"Diệu đại sư!"
Bị khiển trách, Diệu Thanh Vân xấu hổ cúi đầu, Mục Vỹ thì nở nụ cười lúng túng.
'Con chỉ muốn giao đấu với Mục Vỹ thôi, không ngờ ... "
"Kết quả cuộc đấu thế nào?"
Diệu Thanh nhìn Diệu Thanh Vân, mỉm cười hỏi.
"Con thua ạ!"
Cái gì? Diệu Thanh Vân thua ư?
Tin tức này khiến những đệ tử đang đứng trên "đỉnh núi" xôn xao.
Diệu Thanh Vân là cường giả mạnh nhất thế hệ thanh niên của nhà họ Diệu ở tiểu thế giới Thiên Bảo, không ai có thể đánh bại được y, vậy mà đến y cũng thua dưới tay Mục Vỹ ư?
Sao có thể!
"Hừm, cháu trai của Diệu Thanh ta đây đương nhiên là người không trốn tránh thất bại rồi!", Diệu Thanh khen ngợi: "Thôi, hai người đi chữa trị đi, Diệu Thanh Vân, con phải chịu trách nhiệm cho mọi tổn thất tại sân luyện võ".
"Diệu đại sư quá lời!"
Mục Vỹ chắp tay khiêm tốn: "Ta và Diệu Thanh Vân so tài kiếm thuật với nhau, không phân biệt thắng thua, làm gì có thất bại chứ".
"Vỹ huynh đừng bao che cho ta!"
Diệu Thanh Vân thản nhiên duỗi tay ra.
Lúc này, máu đang liên tục chảy từ trong ống tay áo của y xuống dưới làm phát ra tiếng tí tách, kiếm Vô Khuyết thì dính hẳn vào tay phải. Không phải Diệu Thanh Vân cầm kiếm mà là kiếm dính lên tay y.
"Thua là thua, hơn nữa cho dù hai bên ngang nhau về kiếm thuật thì ta cũng biết lĩnh vực Vỹ huynh mạnh nhất không phải kiếm thuật. Cuộc chiến sinh tử thật sự vốn sẽ không đánh tới mức này đâu".
Dieu Thanh Van noi voi giong binh than: "Chua ke tu nay en gio ta luon sử dụng sức mạnh, cảnh giới Sinh Tử tầng thứ tư tỉ thí kiếm thuật với người có cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba như Vỹ huynh đây lại chỉ biết chật vật chống cự".
Y đã thản nhiên như thế, Mục Vỹ mà cứ bảo hai người đánh ngang tay thì ra vẻ quá.
"Ta rất hài lòng về trận chiến này!"
Mục Vỹ giơ kiếm, trịnh trọng nói.
"Ha ha, nhờ có trận chiến này mà ta có nhiều lĩnh ngộ hơn về kiếm thuật rồi, cảm ơn Vỹ huynh nhé!"
Hai người nhìn nhau cười, nụ cười ấy không hề giả dối.
Mục Vỹ mừng thầm trong bụng.
Diệu Thanh Vân là một kiếm khách đúng nghĩa.
Từ đó đến giờ, hắn chỉ thấy đúng hai kiếm khách duy nhất.
Một là học trò của hắn, Mặc Dương. Mặc dù tên nhãi này chẳng bao giờ chịu nghiêm túc nhưng có chấp niệm rất sâu với kiếm, lần nào tu luyện mà gặp phải kiếm cũng đều rất tập trung.
Người còn lại chính là thiếu sơn chủ của Thiên Kiếm Sơn - Chu Tử Kiện!
Cơ mà đã mấy năm không gặp, không biết Chu Tử Kiện luyện Song Thủ Kiếm thế nào rồi.
Nếu như bỏ qua thực lực, chỉ xet về kiếm thuat thì Mục Vỹ thật sự rất muốn đánh vài chiêu với y.
Cuộc chiến đã kết thúc, bấy giờ mọi người mới không còn căng thẳng.
Thế là từ đó, hộ trận của sân luyện võ nhà họ Diệu được nâng cấp thành ba tầng.
Tối đến, đại sảnh nhà họ Diệu ca múa đầy nhộn nhịp, Diệu Thanh đại sư đặc biệt tổ chức một bữa tiệc xa hoa để Mục Vỹ đón gió tẩy trần.
"Mục Vỹ, nào, cạn ly!"
"Cạn ly!"
Sau trận chiến oanh liệt ban sáng, lúc này trông Mục Vỹ tràn trề sức sống, cả Diệu Thanh Vân cũng đã trở lại bình thường.
Nhà họ Diệu là gia tộc thống trị tiểu thế giới Thiên Bảo, đương nhiên có rất nhiều đan dược, chút mệt mỏi ấy thì lấy đại vài viên đan dược ra là đủ cho hai người khỏe khoắn trở lại rồi.
"Ha ha, tiểu tử, năm đó lúc thấy cậu ở thành Bắc Vân ta đã nghĩ cậu sẽ không phải vật trong ao rồi, người mang trong mình số mệnh của rồng thì một khi gặp phong ba bão táp sẽ bay lượn trên trời, xem ra năm đó lão phu nhìn người rất chính xác!"
"Diệu đại sư khen quá lời!"
Thật ra lúc đó Mục Vỹ cũng thấy Diệu đại sư là người đặc biệt, nhưng khi đó cảnh giới của hắn thật sự quá thấp, có mắt nhìn là tốt đấy nhưng không có thực lực thì cũng không thấy được thực hư người ta thế nào.
Mục Vỹ và Diệu Thanh ngồi ở ghế chủ tọa, các đệ tử thì ở dưới vừa uống rượu vừa trò chuyện, bầu không khí rất náo nhiệt.
"Diệu đại sư, Tiên Ngữ chính là Cửu Linh Diệu Thanh Liên chuyển thế, trong cơ thể con bé phong ấn linh hồn của hoa tiên, năm đó ông đưa con bé đến tiểu thế giới Thương Hoàng có phải là để mời cao nhân giúp đỡ không?"
Nghe Mục Vỹ nhắc tới chuyện này, Diệu Thanh hơi ngạc nhiên.
"Cậu cũng biết điều kỳ diệu ở vùng đất Đông Hoang sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!