Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Ngày Hủy Hôn, Tôi Dùng Y Thuật Chấn Thiên Hạ - Tiêu Dật

"Sao, cô không định nuốt lời đấy chứ? Hay là chưa đạt yêu cầu của cô?"

Thấy Tô Nhan im lặng, Tiêu Dật nhặt lại cành hồng vừa ném đi, bốp bốp, quất thêm hai cái.

"Nói! Sau này còn dám theo đuổi Tô Nhan nữa không?"

"Không dám, không dám nữa ... "

Lưu Văn Quang ôm lấy khuôn mặt be bét máu, vừa khóc vừa kêu:

"Tôi không dám nữa đâu, tha cho tôi đi."

"Thề đi, thề rằng nếu còn dám theo đuổi Tô Nhan thì cả nhà mày chết sạch."

Tiêu Dật nói tiếp.

"Không thì hôm nay tao đánh chết mày!"

"Mày ... "

Lưu Văn Quang gian tím mặt: "Thế này là qua đáng lắm rồi chứ?"

Bốp bốp bốp!

Tiêu Dật chẳng thèm dài dòng, lại quật mấy roi thật mạnh.

"Đừng đánh nữa, tôi thề ... nếu tôi còn theo đuổi Tô Nhan, cả nhà tôi chết sạch."

Lưu Văn Quang khóc to hơn.

"Được ... thế đã được chưa?"

"Đủ rồi."

Tô Nhan lạnh lùng lên tiếng; cô sợ nếu còn im nữa, anh thật sự sẽ đánh chết Lưu Văn Quang.

"Hê hê, tôi qua bài sát hạch rồi chứ?"

Tiêu Dật mỉm cười.

Nhìn gương mặt đang cười của Tiêu Dật, Tô Nhan hít sâu một hơi, buộc mình bình tĩnh lại.

Dù không muốn gật đầu, nhưng đã nói trước rồi, giờ lật lọng thì không hay.

"Qua rồi!"

"Được rồi!"

Tiêu Dật ném cành xuống, liếc gã Lưu Văn Quang đang khóc thảm, buông một câu cảm thán:

"Gã này si mê cô sâu đậm ghê, mới cấm theo đuổi cô đã khóc thảm thế kia."

Tô Nhan khẽ giật khóe môi, trong bụng mắng: rõ ràng là anh đánh cho hắn khóc mà!

"Được rồi, đừng khóc nữa. Thu dọn sạch sẽ ở đây đi, rồi ai làm việc nấy."

Tiêu Dật lại bảo Lưu Văn Quang:

"Cũng tại hạng người như mày khiến tao chẳng giữ nổi cái vẻ nho nhã, lịch thiệp ... Tô Nhan, cô đừng hiểu lầm nhé, bình thường tôi thân thiện lắm."

Lưu Văn Quang chỉ muốn chửi thề: đánh người ta thành đầu heo rồi mà còn nói thân thiện? Lừa ma chắc!

Có điều hắn không dám hé răng, sợ mở miệng lại ăn thêm một trận.

Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, nhịn đã, sau này tính sổ!

Hắn thề nhất định sẽ chơi cho Tiêu Dật tàn đời, nếu không thì cơn tức này khó mà nuốt trôi.

"Đang nghĩ ngợi linh tinh cái gì đấy? Muốn trả thù à? Muốn thì cứ đến, tôi chờ!"

Tiêu Dật lại đá Lưu Văn Quang một cái.

"Vụng về lóng ngóng, dọn dẹp cho sạch cũng không xong, cút!"

Nghe vậy, Lưu Văn Quang lăn lê bò toài, liêu xiêu chạy ra ngoài.

Chạy được hơn chục mét, hắn dừng lại, chỉ mặt Tiêu Dật mà chửi: "Đồ khốn, dám đánh ông đây ... đợi đấy, nếu tao không giết mày thì tao đổi họ theo mày!"

"Cút!"

Tiêu Dật trừng mắt, làm bộ như sắp lao tới.

Lưu Văn Quang giật bắn mình, cắm đầu chạy thục mạng, vừa chạy vừa chửi: "Đồ khốn, mày đợi đấy ... còn cả Tô Nhan, cô dám để người ta đánh tôi, đồ đàn bà đê tiện, tôi cũng không tha cho cô đâu."

"Chửi tôi thì được, chửi vợ tôi thì tôi chịu sao nổi?"

Tiêu Dật nhíu mày, cúi nhặt cành, định lao ra đánh cho sưng mồm hắn.

"Tiêu Dật, ai là vợ anh hả!"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!