"Quạc quạc quạc-"
"Ơ kìa, đường đường là Điêu Lôi Lông Bạc oai phong, chứ có phải vịt trời đâu, sao lại kêu quạc quạc thế kia!"
Tiếng cười trêu ngươi khiến Điêu Lôi Lông Bạc muốn khóc! Loại người gì thế này, quăng không rớt thì thôi, còn mẹ nó chọc tức điêu đến phát điên! Nếu không phải ngươi bóp cổ ta sắp gãy, ta đời nào kêu ra cái tiếng 'quạc quạc' quái gở ấy? Với lại vết thương ở bụng đau như cắt! Cảm giác như bị nhét cả một bàn chân vào trong ... Cái loài người còn thú tính hơn cả giống thú này, chẳng lẽ coi vết thương của ta là cái bàn đạp để giẫm ư?
Động tác xoay của nó buộc phải chậm lại. Vốn thương thế đã nặng, lại bị Tề Hạo siết cổ, giẫm đúng chỗ thương, nó choáng váng kiệt lực, đôi cánh chao đảo rồi lao dần xuống thấp.
Tề Hạo thở phào. Con Điêu Lôi Lông Bạc mà cứng đầu cố liều mạng với hắn đến cùng, cả người lẫn đieu rơi từ độ cao ngàn met xuống, cho dù có Hỗn Nguyên Tạo Hóa Kinh hộ thể lại lấy điêu làm đệm thịt, thì cảm giác đó cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Đáp xuống đất, Điêu Lôi Lông Bạc lim dim mắt, nằm bẹp vờ như sắp tắt thở. Chỉ cần tên nhân loại này tưởng nó sắp chết, tut xuống khỏi lưng, là nó lập tức vỗ cánh bay mất!
Tiếc rang Tề Hạo không mắc lừa. Dù sao Điêu Lôi Lông Bạc cũng có tu vi cảnh giới Trúc Cơ tam phẩm, sao mà dễ chết vậy được?
"Đừng giả chết nữa. Giao ấn Yêu Hồn ra, để ta làm chủ. Ta sẽ trị thương cho ngươi." Tề Hạo vỗ vỗ đầu nó, mỉm cười.
Điêu Lôi Lông Bạc mặc kệ, tiếp tục giả chết. Tê Hạo đảo mắt. Con súc sinh này khai linh trí rồi đúng là chẳng phải chuyện tốt! Cả trò bịp cũng học được!
"Được thôi, cứ giả đi. Ta sẽ nhổ sạch lông bạc ở cổ ngươi, cho ngươi hóa thành con kền kền trọc."
Vừa nói, Tề Hạo đã túm một nắm lông bạc ở cổ nó. Hắn vừa toan giật mạnh, Điêu Lôi Lông Bạc liền bật dậy trong chớp mắt, ngoẹo đầu, trừng trừng nhìn hắn. Một luồng lôi nguyên yêu lực cuồng bạo bốc lên từ cơ thể, sắp phun thẳng ra từ miệng!
"Quạc!"
Tề Hạo bất thần siết chặt cổ nó, trong lòng bàn tay dấy lên một luồng nguyên lực tinh thuần, hóa thành những đường ấn pháp đan xen, chặn đứt dòng yêu nguyên đang vận hành trong cơ thể con điêu!
"Còn muốn phun ta à? Xem ra, biến ngươi thành kền kền trọc vẫn chưa đủ; phải làm thêm món 'điêu quay' mới xong." Tề Hạo lạnh nhạt cười, mắt bắn ra một luồng sát khí băng hàn!
Luồng sát khí ấy khiến đồng tử Điêu Lôi Lông Bạc co lại! Rõ ràng tu vi người này chẳng ra sao, vì sao sát khí trên người hắn lại mang uy thế bức người đến vậy!
'Đừng tưởng ta để mắt đến ngươi thì ngươi có thể mặc sức tác quái. Ngươi làm tọa ky, ta cũng đâu bắt buộc phải thu!"
"Cho ngươi cơ hội cuối cùng: giao ấn Yêu Hồn ra. Bằng không-chết!"
Nghe lời uy hiếp lạnh thấu xương của Tề Hạo, Điêu Lôi Lông Bạc do dự một thoáng rồi khẽ gật đầu, luồng lôi nguyên vừa tụ trong thể nội cũng tản đi. Nó quả thực đã hết hơi để giãy giụa.
Tề Hạo mỉm cười nhạt: "Thế mới phải. Ngươi biết thời thế, ta sẽ không bắt nạt ngươi. Đi theo ta, ngươi không thiệt đâu!"
Điêu Lôi Lông Bạc có khổ mà chẳng nói được, nhưng lúc này nó cũng hiểu, chỉ có khuất phục trước người này mới giữ nổi mạng.
Ong!
Một khối yêu hồn đen sì từ đỉnh đầu Điêu Lôi Lông Bạc nổi lên. Khối yêu hồn ấy mang hình chim ưng, chỉ cỡ bàn tay. Ấn Yêu Hồn là hồn ấn bản mệnh mà Linh Thú ngưng tụ sau khi Trúc Cơ khai linh trí. Giao ấn Yêu Hồn tức là từ đây sẽ bị người khác khống chế.
Tề Hạo vận ra một luồng hồn lực, hòa vào ấn Yêu Hồn của con điêu. Nghi thức nhận chủ đến đó là xong. Từ nay chỉ cần một ý niệm, hắn có thể kích nổ ấn Yêu Hồn của Điêu Lôi Lông Bạc, lấy mạng nó!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!