"Á!"
Tiêu Linh Tịch thẻt khế, giật minh nháy lùi như con thỏ hoáng hốt, đưa tay chạm lên đôi môi bống tê dại khỏ hiểu, đôi mắt đẹp tròn xoe, mặt đó bừng, lan nhanh xuống tận cố: "Cháu ... cháu lại lên hôn ta !! "
"Lại phản ứng kiểu này nữa." Rõ rang là người có lỗi, vậy mà Tiêu Triệt vẫn bày ra vẻ vô tội pha chút uất ức: "Hồi nhỏ cô thích nhất là chơi trò hôn hít với cháu. Giờ mỗi lần cháu hôn cô một cái, cô lại như bị doạ chết khiếp."
"Cháu ... cháu cũng biết đó là hồi nhó!" Mặt mũi Tiêu Linh Tịch cang lúc càng đó bừng: "Giờ chúng ta đều là người lớn rồi, không được tùy tiện hôn bậy nữa! Chau ... chau cung sap co vợ roi, ve sau chi dưoc hon vợ chau thoi!"
"Tại sao?"
"Vì ta là tiểu co mẫu của huynh chứ còn gì!" Tiêu Linh Tịch tức đến dậm chân.
"The nu chau cứ muốn hon co thì biết làm sao?" Tiêu Triệt chống cầm, cười híp mắt. Cô thiểu nữ mười lăm tuổi đáng yêu ngọt ngào trước mặt hn, hoàn toàn chẳng có tí uy thể nào của một "tiều cô mẫu".
"Hừ, vậy thì cháu cưới ta đi!" Tiêu Linh Tịch hếch mũi, hờn dỗi nói.
"Này! Cô là tiểu tô mầu của cháu, sao cháu có thế cưới cô được?" Giọng Tiêu Triệt hạ thấp, nhưng mắt thì tròn to thêm mấy phần.
"Biết mà còn hồn bậy! Còn dám lén hôn nữa là ta méc vợ cháu Hạ Khuynh Nguyệt cho nàng trị cháu, hừ hừ!" Tiêu Linh Tịch ngầng đầu, đắc ý nhìn hắn.
Lúc này, giọng của Tiêu Hồng lại vọng vào từ ngoài sân: "Thiếu gia, chuẩn bị xong chưa? Đến lúc sang nha họ Hạ rước dâu rồi."
"Được, ta ra ngay" Tiêu Triệt liếc bộ trang phục của mình lúc này, chuan bị bước ra cửa. Vừa sải được hai bước đã bị Tiêu Linh Tịch năm tay kéo lại, cõ nghiêm mặt nói: "Tiếu Triệt! Trước khi đi rước Hạ Khuynh Nguyệt, cháu lặp lại giao ước hôm qua của chúng ta, không được sai một chữ, bằng không ta không cho châu ra khói cửa."
"Ước định hôm qua?" Tiêu Triệt nghĩ qua loa, hơi bất đắc dĩ: "Được rồi.
Sau khi thành thân với Hạ Khuynh Nguyệt, không được có vợ roi thì quen Tiểu Cô Mẫu; không được giảm thời gian ở bên Tiểu Cô Mẫu; Tiểu Cô Mẫu gọi thì phải đến ngay như trước ... chắc là cháu không sai chữ nào chứ?"
"Hí hí, thể mới ngoan." Tiêu Linh Tịch nở nụ cười dễ thương, nhưng vẫn chưa buông tay Tiêu Triệt: "Còn phái thêm một điều nữa, là hôm qua ta quên: tuy Hạ Khuynh Nguyệt trở thành vợ của cháu, nhưng vị tri của nàng trong lòng cháu không được cao hơn ta! Lặp lại ngay, mau nói mau nói mau nói!"
Tiêu Triệt nghiêng mắt nhìn đôi mắt đẹp của cô, nói: "Cô hôn cháu một cải, cháu liên đông ý."
"Thế cháu cưới ta đi?"
Tiêu Triệt đành chịu thua.
"Thiếu gia, vắn chưa xong sao?" Bỏ lỡ "giờ lành" là điều đại ky; tiểng Tiêu Hồng lại lần nữa giục giã từ ngoài cửa.
Tay Tiêu Triệt đặt lên cánh cứa mà chưa đấy ra ngay, hần khẽ nói: "Chuyện này, cháu không thế hứa với Tiếu Cô Mẫu - vì vị trí của Tiếu Cô Mẫu trong lòng cháu, có mang trăm Hạ Khuynh Nguyệt ra so cũng chẳng sánh bằng; cháu chầng muốn đem nàng ra so với Tiếu Cô Mẫu đâu."
Nới xong, hần mới đấy cửa, ung dung bước ra.
Tiêu Linh Tịch đứng ngấn ra một lúc lâu, khóe môi liền cong lên một đường vui mừng, như cô bé vừa được món kẹo mình thích nhất, tung tăng nhảy chân sáo đuỗi theo.
Tiêu Triệt bước ra khói phòng, đội rước dâu trông cũng tạm bề thế đã chờ sẵn ở đó. Tiêu Hồng mìm cười hiền hòa: "Thiểu gia, mời lên ngựa. Trên đường rước dầu, lão sẽ dốc sức báo vệ thiểu gia. Tất nhiên, ngày đại hí cua thiếu gia ắt mọi sự suôn sẻ, e là chắng đến lượt lão phái ra tay."
“Hồng gia, đa tạ nhọc lòng." Tiêu Triệt mỉm cười với Tiêu Hồng, phòng mình lên ngựa. Đúng lúc ấy, một giọng điệu hòa nhã bỗng vang lên từ phía tay trái:
"Đến vừa hay. Tiêu Triệt đệ đệ sắp đi rước dâu rồi à? Thật là đáng mừng, đáng mừng."
Tiêu Triệt hơi nhướng mày, quay theo tiếng mà nhìn, thấy hai thanh niên đang chậm rãi bước tói. Người vừa cất lời ngoài hai mươi, dáng dấp trung bình, phong tư tuấn nhã, ánh mắt sáng trong, trên mặt treo nụ cười ôn hòa như gió xuân. Sau lưng hần, có một thanh niên khả gầy gò, hình như nhỏ tuối hơn một chút, luôn đi sau hần nửa bước.
Thấy họ, Tiêu Triệt mỉm cười: "Hóa ra là Ngọc Long ca và Dương ca. Hai người đến đây, là đặc biệt tới tiền ta đi sao?'
Tiêu Ngọc Long, con trai độc nhất của đương nhiệm môn chủ nhà họ Tiêu là Tiêu Vân Hải, năm nay vừa tròn hai mươi; bất luận tướng mạo, thiên phủ, än nói hay tri tuệ, đều là nhân vật kiệt xuất bậc nhất trong lớp tré của nhà họ Tiêu. Huyền lực hiện đã đạt cánh giới Nhập Huyền cấp ba, là niềm kiếu hãnh của Tiêu Văn Hải, cũng được nhà họ Tiêu gửi gắm kỳ vọng lớn lao; nếu không có gì bất trắc, hắn sẽ là môn chủ đời kế tiếp. Thế nhưng mang bao hào quang trên người, hần lại không hề kiêu ngạo; đối với ai cũng ôn nhã lẻ độ, ngay cá đối với Tiêu Triệt bị xem như phế nhân, cũng luôn hòa nhã, đúng mực, chưa từng tỏ ra mia mai chút nào, trái lại còn thường tỏ ra quan tam chuyện huyền mạch của hắn bị tốn hại.
Xưa nay, Tiêu Triệt luôn có thiện cảm sâu đậm với han, còn có chút cảm kích và ngưõng mộ - dĩ nhiên, đó là Tiêu Triệt của trước hôm nay.
Người đi sau Tiêu Ngọc Long thân phận cũng chẳng tăm thường; hắn không phải đệ tứ Tiêu Môn bình thường, mà là cháu trai ứt cúa Nhị trướng lão - Tiêu Dương. Năm nay mười chín tuổi, cảnh giới Sơ Huyền cửu cấp, từ nhỏ đã bám theo Tiêu Ngọc Long, luôn coi lời han là mệnh lệnh. Có điều đổi với Tiêu Triệt thi chẳng được thân thiện như Tiêu Ngọc Long: tuy đều là chau trướng lão, hần lúc nào cũng khinh bí Tiêu Triệt; thính thoáng Tiêu Triệt chú động nói với hần đôi câu, hần hoặc phớt lở, hoặc chí hử mũi vênh váo hai tiềng.
Là cháu trưởng lão, Tiêu Triệt chầng những có chỏ ở riêng mà còn có một tiều viện độc lập; song bình thuờng, ngoai ông noi Tiêu Liệt, Tiểu Co Mẫu Tiêu Linh Tịch cùng cậu bạn thân duy nhất của hắn, hiểm khi có ai lui tới. Lúc này Tiêu Ngọc Long lại dẫn theo Tiêu Dương chủ động đến đây, mục đích e rằng cũng chỉ là tiễn hắn lên đường rước dâu.
"Ha ha, dĩ nhiên rồi." Tiêu Ngọc Long cười sảng khoái, bước lại gần nói: "Hôm nay đệ sắp rước về viên minh châu bậc nhất cúa Lưu Vân Thành; đây không chỉ là đại sự của nhà họ Tiêu chúng ta, còn là việc lớn của cả Lưu Vân Thành. Đệ cưới được minh châu như vậy, làm ca ca như ta vừa mừng vừa hâm mộ, dĩ nhiên cũng thấy hơi hố thẹn nữa, ha ha ha ... "
Tiêu Triệt cũng bật cười: 'Ngọc Long ca nói đùa rồi. Tải mạo như Ngọc Long ca, muốn thành thân thi khấp Lưu Vân Thành chẳng phải toàn giai nhân ưu tú chờ ca chọn sao."
"Thiếu gia, chúng ta nên đi thôi.," Tiêu Hồng nhắc.
"Tiêu Triệt đệ đệ, mau đi đi. Bọn ta đang trõng ngóng đệ rước mình châu của Lưu Vân Thành về nhà cho thật rạng rỡ." Tiêu Ngọc Long mỉm cười nói.
Tiêu Triệt gật đầu, ngồi vững trên ngựa, đội rước dâu lập tức rới tiếu viện, giữa tiếng chiêng trống rộn ràng thắng tiến tới nhà họ Hạ.
Ngay khoảnh khác Tiêu Triệt khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Tiêu Ngọc Long bỗng cứng đờ, rồi sắc mặt trớ nên âm trầm tột độ. Hắn quay phắt người, giáng một cái tát như trời giáng vào mặt Tiêu Dương, trầm giọng: "Đồ phể vật!"
Tiêu Dương bị một bạt tai đánh văng ra, má trái sưng vù; hân vội lồm cồm bò đến chân Tiêu Ngọc Long, hoàng hốt nói: "Ta ... ta rõ ràng đã bỏ Thí Tâm Tán vào rõi, tin hần đột nhiên ngất lúc trước cũng là thật ... ta ... ta cũng không biết là chuyện gi nữa ... "
"Hừ !* Tiêu Ngọc Long nhỉu chặt mày, mặt mũi vận vẹo: Ta đã tốn bao công sức, trả cái giá lớn mới kiểm được thứ độc tố mạnh đến Tư Đồ Doãn cũng không phát hiện nổi, vậy mà ngươi lại làm hỏng bét! Chẳng lẽ để ta trơ mắt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt cứ thể gả cho tên phế vật Tiêu Triệt?"
"Đại ca, thầng đó mới vừa ra khói cửa, trên đường rước dâu chúng ta còn khối cơ hội. Tuy chúng ta không tiện lộ mặt, nhưng hoàn toàn có thế xúi giục đâm nhà họ Vũ, với mấy công tử phú Thành chú; bọn họ đều thèm khát Hạ Khuynh Nguyệt, chuyện nàng sắp ga cho Tiêu Triệt khiến bọn họ nghien răng ken két. Chỉ cần khích một câu là bọn họ sẽ hùa nhau kéo ra gãy chuyện, nhất định là có thế ... "
"Nếu đơn giản thế, ta còn phải mất bao công sức tìm cho ra Thí Tâm Tần làm gi!" Tiêu Ngọc Long lạnh lùng cất lời Tiêu Dương: "Tiêu Triệt tuy là phế vật, nhưng ông nội hân Tiêu Liệt là cảnh giới Linh Huyền cấp mười, võ địch ở Lưu Vân Thành, ai dăm chọc vào? Cha của Hạ Khuynh Nguyệt đối với hôn sự này cũng chưa từng dị nghị; ai dám công nhiên gây chuyện tức là cùng lúc đc tội với Tiêu Liệt và nhà họ Hạ. Dù có là đám nhà họ Vũ hay mấy công tử phủ Thành chủ dám làm bậy, người nhà của bọn chúng chắc chân sẽ ra sức ngan cần. Hơn nữa, ngươi không thấy lão già Tiêu Hồng địch thân theo sát à? Có lão ớ đó, ai gây nối sông gió!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!