Lưu Vân Thành là thành nhỏ nhất của Đế Quốc Thương Phong; nhỏ đến mức gọi là "thị trấn" có lẽ còn đúng hơn. Không chỉ diện tích khiêm tổn, vị trí địa lý cũng héo lãnh bậc nhất. Dân số, kinh tế, lãn trình độ huyền lực tổng hợp ớ đầy đều đội số toàn để quốc; dân Lưu Vân Thành thậm chỉ thường tự trảo rầng nơi này là góc khuất bị Đại Lục Thiên Huyền lãng quên. Nhà họ Tiêu - một cái tên chẳng mấy ai để ý trong Đế Quốc Thương Phong - ở Lưu Vân Thành lại là thể lực đứng đầu thực thụ.
Hôm nay Lưu Vân Thành nao nhiệt khác thường, tat nhiên vi đại hôn của Tiêu Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt. Tiêu Triệt cưới vợ thi thôi, vốn chẳng mấy ai bận tâm; nhưng Hạ Khuynh Nguyệt xuất giá lại là chuyện đủ làm chấn động khắp thành.
Nhà họ Hạ không phải thuần một thể gia tu luyện, mà là dòng dõi buôn bán nhiều đời. Tài lực của họ trong phạm vi đế quốc chưa đáng là bao, nhưng ở Lưu Vân Thành thì quả là đại phú hào bậc nhất. Mà giau không có nghĩa là yểu: tiền nhiều thì mời được cao thủ trấn gia. Gia chủ đương nhiệm Hạ Hoang Nghĩa có một trai một gái: Hạ Nguyên Bá và Hạ Khuynh Nguyệt. Cả hai lại chắng mặn mà chuyện làm ăn, trái lại chuyên tâm tu luyện; Hạ Hoang Nghĩa cũng tùy ý, chưa từng phán đối. Sau khi Hạ Khuynh Nguyệt bộc lộ thiên tư chấn động Lưu Vân Thành, ông càng không ngăn cản. Cũng bởi tài năng hiểm có ấy, các gia tộc lớn trong thành thường xuyên tỏ ý thân thiện; dẫu sao, Khuynh Nguyệt được công nhận là người có khả năng chạm đến cảnh giới Địa Huyền, thậm chí Thiên Huyền. Đến lúc đó, nhà họ Hạ không chỉ giàu có mà còn có thực lực xưng bá Lưu Vân Thành.
Ấy vậy mà nhà họ Hạ lại gả viên minh châu sáng chói của cả thành cho Tiêu Triệt - kẻ bị xem là hoàn toàn không có tiền đồ. Không biết đã khiến bao người tiếc hận; dĩ nhiên, còn nhiều hơn là ganh tị, ghen ghét, hậm hực.
Đã là nhà họ Hạ gà con gái, thể diện tự nhiên không thế sơ sài. Vừa ra khỏi cửa, Tiêu Triệt đã thấy trước cống trải một dải thảm đỏ dài đến mức khoa trương; thảm đỏ trải từ cống nhà họ Tiêu, uốn lượn kéo dài về phía nhà họ Hạ.
Khoảng cách giữa hai nhà không xa mà cũng chầng gần - phải mười mấy dặm.
Tức là dải thảm đỏ này dài it nhất mười mấy dặm. Ngoại trừ nhà họ Hạ, khấp Lưu Vân Thành không nhà nào choi lớn được như thế.
Đoàn rước dâu của nhà họ Tiêu vừa xuất hiện, phố xá Lưu Vân Thành tức khắc rộn ràng ồn ã. Người xem chen kín hai bên đường; đoàn đi đến đâu, những tiếng xì xào bàn tán theo gió lọt vào tai Tiêu Triệt.
"Nhin kia! Kia chỉnh là Tiêu Triệt, châu nội cua Ngũ trướng lão nhà họ Tiêu - Tiêu Liệt. Nghe nói hần sinh ra huyện mạch đã phế, cá đời đừng mong vượt nối cấp một của cánh giới Sơ Huyện."
"Ö, ta là lần đầu thấy hắn."
"Ngươi chưa từng thấy cũng phải thôi. Ông nội thì ghê gớm thế, bản thân lại là phể vật; đối là ngươi, còn dám thường xuyên ló mặt ra ngoài không? Haizz, Hạ Khuynh Nguyệt mà lại gả cho hạng người này, đúng là ông trời mù
"Nghe nói năm xưa phụ thân hân - Tiêu Ung - và Hạ Hoàng Nghĩa là kết bái huynh đệ. Lúc Khuynh Nguyệt chào đời suýt không qua khỏi, may có Tiêu Ưng dốc cạn huyền lực cứu mới giữ được mạng. Hạ Hoàng Nghĩa bấy giờ liền hứa đợi Khuynh Nguyệt đủ mười sáu sẽ gả cho con trai Tiêu Ưng. Không lâu sau, Tiêu Ưng bị ám sát; huyền lực đã hao tốn quá nặng, không còn chống đỡ nổi, bỏ mạng tại chỗ. Hạ Hoằng Nghĩa càng day dứt. Nay Khuynh Nguyệt tròn mười sáu, tuy con trai Tiêu Ung là đồ vô dụng, nhưng Hạ Hoằng Nghĩa cá đời trọng tình trọng nghĩa, tuyệt không chịu thất hửa lời hẹn năm xưa. Nếu không thì tên này làm sao cưới nổi Hạ Khuynh Nguyệt."
"Haizz! Hạ Khuynh Nguyệt là minh châu của Lưu Văn Thành chúng ta. Tiêu Triệt nếu bỏ cái mác cháu Ngũ trưởng lão nhà họ Tiêu' đi thì chả đáng một xu. Ta còn mạnh hơn hần trăm lần! Thế gian này thật quá bất công!"
"Nữ thần trong mộng của ta lại phải lấy một phế vật như thế ... ta uất ức muốn chết a a a!"
Trên lưng ngựa, đôi mắt hần sâu như đáy hồ, trong mà lạnh lẽo; thần thái tuấn tú, phong độ tiêu sái. Hần mặc hỷ phục đổ rực, tóc dài bay phấp phới sau lưng, cả người toát lên vé phiêu dật thoát tục. Bên tai là đủ loại bản tán, ánh nhìn ghen tị, không cam lòng, chế nhạo, oán hận, hâm mộ, khinh khỉnh đều dồn cả về phía hần; vậy mà hần như không hề hay biết, khỏe môi văn giữ nụ cười nhàn nhạt ung dung, khiển không biết bao cô gái phải ngẩn ngơ, hồn xiêu phách lạc."
Dù huyền lực của Tiêu Triệt tệ hại thật, nhưng diện mạo tuyệt chầng tầm thường; so với Tiêu Ngọc Long con co phần nhỉnh hơn. Lại them chuyện han rất ít ra ngoài, cảnh giới thấp, dáng vẻ nhìn qua trắng trẻo mảnh mai - đúng kiếu công tử èo lả!
Thành thử, dẫu bao thiểu niên tài tuấn trong thành nghiến răng ganh ghét hậm hực hần, cũng phải thừa nhận trong lòng: xét riêng ngoại hình, Tiêu Triệt đúng là xứng với Hạ Khuynh Nguyệt.
“Ta còn tưởng hôm nay Tiêu Triệt sẽ ngồi kiệu cơ, không ngờ lại cưỡi ngựa. Mà khí chất, thần sắc của hắn hình như cũng chẳng giống lời đồn cho lắm."
"Hứ! Một phể vật bị mọi người khinh bí, hôm nay lại rước được minh châu của Lưu Vân Thành chúng ta - Hạ Khuynh Nguyệt - tất nhiên phái đắc ý hết mức chứ! Còn sợ lộ mặt à?" một giọng cắn răng nói.
"Nghe nói mấy đại công tử nhà họ Vũ với công tử nhà thành chủ vẫn điên cuồng theo đuối Hạ Khuynh Nguyệt. Ngươi nói họ có khi nào đến cướp dâu không?"
"Thôi đi! Tiêu Triệt thì chắng là gì, nhưng ông nội hân là Tiêu Liệt - cao thủ số một Lưu Vân Thành; thành chủ gặp còn phải nế ba phần. Con trai ông mất rồi, chỉ còn mỗi đứa cháu này, ắt hần cưng như trứng móng, bảo bọc hết mực.
Ai dám đến quậy, Tiêu Liệt mà không noi trận lôi đình mới lạ! Hơn nữa đây đâu phải ép hôn; dám quậy là đụng cả nhà họ Hạ. Đoán chừng mấy nhà kia đã nhốt chặt các công tử trong nhà rồi."
Đoàn rước dâu đi không nhanh không chậm, quãng đường mười mấy dặm mà cũng mất gần một canh rưỡi.
"Anh rể !! "
Vừa tới gần cống nhà họ Hạ, theo một tiếng gọi oang oang, một thân hình cao lớn lực lưỡng đã phăm phăm chạy về phía Tiêu Triệt. Người này trông tuối còn nhó, nhưng phải hơn hai mét, thân thế vạm vỡ như trầu mộng; hần chạy mà mặt đất cũng khế rung. Thấy người kia áp sát, Tiêu Triệt nuốt ực một ngụm nước bọt, tròn mắt kêu: "Nguyên Bá! Chưa đầy một tháng không gặp, sao ngươi lại cao thêm nhiều thế này !! "
Chính xác thì đó là một thiểu niên - em trai của Hạ Khuynh Nguyệt, Hạ Nguyên Bá - năm nay mười lãm tuổi. Đúng vậy, thật sự chí mới mười lăm! Chí nhìn vóc dáng thì tuyệt không ai nghĩ hần vừa tròn mười lăm. Cao hơn hai mét; dủ Tiêu Triệt ngồi trên lưng ngựa, đỉnh đầu cũng chỉ miễn cưỡng ngang tăm hần cần nặng còn vượt 175 kg. Nhưng cân nặng ay tuyệt không phái béo phi vô dụng: cơ bắp hần cuồn cuộn, ánh sẵm lấp lãnh sắc kim loại, ấn chứa sức mạnh kinh người. Huyền lực của hần mới ở cấp bốn cánh giới Sơ Huyền - chỉ hơi nhình mức trung bình - nhưng sức lực võ song; giao thủ với người cấp sáu Sơ Huyền cũng chẳng hề lép vế.
Hạ Nguyên Bá là bạn chỉ cốt duy nhất của Tiêu Triệt; từ nhỏ hần văn gọi Tiêu Triệt là anh rế, cá hai lớn lên bên nhau. Trước tám tuối, Nguyên Bả đen nhèm gầy gò, thường bị bắt nạt; sau tám tuổi, hắn như ăn nhầm thứ gì, chều cao ln cân nặng phóng vọt, sức ăn và sức mạnh ngày một kinh người. Nay mười lăm, nhìn mỗi gương mặt còn lộ nét non nớt đầu đó, nhưng thân hình thì đúng là tầm cỡ ... quái vật!
Nghe Tiêu Triệt nói, Hạ Nguyên Bá gãi đầu, lộ vẻ ngượng nghịu: "Cái này ta cũng hết cách. Cha ta ngày nào cũng bắt ta giảm cân, nhưng bảo ta nhịn đói còn khó hơn giết ta."
Tiêu Triệt câm nín. Mới mười lăm đã thành ra thế này, trưởng thành rồi thì ... không dám tưởng!
Sức ăn của Hạ Nguyễn Bá, Tiêu Triệt đã chứng kiến không biết bao lần. May mà hàn sinh trong nhà họ Hạ; chứ nếu ở nhà thường, e đã an đến sạt nghiệp từ lâu.
"He he, anh rế, hôm nay anh chính thức trở thành anh rế của ta rồi." Hạ Nguyên Bá cười chất phác. Về chuyện chị gái gả cho Tiêu Triệt, hần rất vui, thậm chí mong đợi ngày này đã lâu. Bởi trong mắt hắn, có người chị lợi hại như vậy làm vợ, sẽ chẳng ai còn dám xem thường Tiêu Triệt nữa.
"Mau vào đi, bên chị ta chuẩn bị xong cả rồi." Noi đến đây, Hạ Nguyên Bá đập trán: "Ổ đúng rồi, ta đi mở cồng."
Dứt lời, hân lao về phía đại môn nhà họ Hạ, chạy lên y như một ngọn núi thịt di động.