“Chuyện này không phải lỗi của một mình Hân Nhi, trong kinh thành có ai mà không biết con người của Lý Thế chứ? Chắc chắn đêm qua hắn đã bắt cóc Hân Nhi, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua được. Lão gia, nhất định phải đòi lại công bằng cho Hân Nhi!” Sau đó lại truyền tới tiếng khóc của tam di nương.
“Di nương!” Hạ Hàn lao vào trong lòng của tam di nương, càng khóc to, trong lòng rất ấm ức, nàng ta thế nào cũng không ngờ lại rơi vào kết cục như hiện nay!
Đêm qua nàng ta còn nghĩ có thể gả cho Nam Dương Vương, ai có thể ngờ lại thành như vậy!
Trinh tiết của nàng ta đã bị Lý Thế hủy, cả đời này đã bị hủy hoại!
Nghe tới đây, Hạ Tử Duệ muốn đẩy cửa phòng ra, mấy bà tử thân thể vạm vỡ canh ở bên cạnh chặn ở trước cửa.
Một bà tử trong đó trông như rất cung kính nói: “Xin vương phi chờ chút, đợi lão gia và phu nhân xử lý xong chuyện nhà, nô tỳ sẽ đi vào bẩm báo.
Sắc mặt của Hạ Tử Duệ hơi tối đi, bà tử này đang nhắc nhở con gái đã gả đi như nàng như bát nước hắt đi, chuyện của nhà mẹ đẻ đã không liên quan tới nàng, nàng không có tư cách can thiệp!
Nhìn kỹ bà tử này, vẻ mặt rất khinh thường, căn bản không để nàng vào trong mắt!
Khi nàng đang muốn ra tay tát bà ta, ánh mắt quét sang Lâm Bắc Hàn ở bên cạnh.
Khóe miệng nàng nhếch lên, vừa rồi nàng còn phản cảm khi hắn đi cùng, bây giờ không thể không nói, có hắn ở đây mọi chuyện đều dễ xử lý, đôi mắt đen khế đảo, ra hiệu cho Vân Nhi.
Vân Nhi luôn nhanh nhạy, lập tức hiểu ý, nàng ta bước lên hai bước, vung tay tát bà tử hống hách đó một cái.
“Ngươi thật to gan, lại dám không để vương gia và vương phi ở trong mắt!”
Vân Nhi vung tay tát thêm cái nữa, giọng điệu càng thêm sắc bén, nàng ta nói: “Hạ nhân ngươi không biết tốt xấu, gan to tày trời, lại dám ly gián quan hệ giữa Nam Dương vương phủ và phủ tướng quân! Vương gia và vương phi là con rể và con gái của lão gia và phu nhân, sao tới chỗ ngươi lại thành người ngoài rồi? Ngươi là người của phòng nào? Sao không có quy tắc vậy hả?”
Bà tử đó sững sờ, trên mặt đau rát nhưng không dám đưa tay đánh trả, mỗi một câu mà Vân Nhi nói đều khiến bà ta run sợ. Vân Nhi lớn lên ở phủ tướng quân, sao có thể không biết bà ta là người của phòng nào, bà ta chẳng qua là phụng lệnh của nhị di nương ở bên ngoài chặn vương phi, không cho vương phi đi vào phá hỏng kế hoạch của nhị di nương!
Ai ngờ vương phi đâu có dễ lừa! Vừa rồi bà ta chỉ mải hoàn thành mệnh lệnh của nhị di nương mà không nhìn thấy Nam Dương Vương! Trên trán bà ta toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.
Hạ Tử Duệ cười lạnh một tiếng, không biểu lộ gì.
Lâm Bắc Hàn nhíu mày, nơi này dù sao cũng là phủ tướng quân không phải vương phủ, chuyện xảy ra sáng nay cũng là chuyện xấu hổ của phủ tướng quân, nhưng hắn và Hạ Tử Duệ lại không phải người ngoài, lời mà bà tử này nói là rất bất kính!
Mấy bà tử cũng có hơi sợ hãi, người ở trước mặt bọn họ là vương gia, bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý chuyện sống chết của những nô tỳ như bọn họ! Nghĩ tới đây, mấy người vội cúi đầu, nhanh chóng lùi ra, chỉ còn lại bà tử của chỗ nhị di nương đứng ngây người ở đó.
Hạ Tử Duệ nhíu mày.
Ba người Thêu Đào đi theo đằng sau tới lên đẩy bà tử ra. Bà tử vạm vỡ đó lập tức bị đẩy ra, thấy Vân Nhi đi gõ cửa, bà ta cũng không có động tĩnh gì nữa.
Vân Nhi gõ cửa hai tiếng, trong phòng có tiếng đáp lại: “Là ai?”
“Bẩm phu nhân, là vương gia và vương phi tới thỉnh an phu nhân. Vân Nhi cung kính trả lời.
Đợi một lúc mới truyền ra giọng nói khá nhẹ của Lý Thị từ trong phòng: “Mau mời vương gia và vương phi vào.
Cửa mở ra, Hạ Tử Duệ nghiêng đầu nhìn sang Lâm Bắc Hàn, Lâm Bắc Hàn gật đầu với nàng, cất bước đi vào.
Đi vào phòng, cảnh đầu tiên đập vào mắt là tam di nương và Hạ Hân quỳ dưới đất ôm nhau khóc gần như mất hết sức lực. Sau đó là nhị di nương, tứ di nương, Hạ Lập, Hạ Nhiên đứng ở một bên, các cô nương và thiếu gia khác đều không có ở đây. Hạ Quân và Lý Thị đều ngồi trên sập.
Sau khi nhìn thấy Lâm Bắc Hàn và Hạ Tử Duệ đi vào, trong phòng ngoại trừ hai người đang quỳ, những người còn lại đều hành lễ với hai người: “Tham kiến vương gia vương phi.
Sau đó Hạ Tử Duệ nhún người hành lễ với Hạ Quân và Lý Thị: “Con gái thỉnh an cha và mẹ.
Hạ Quân và Lý Thị đều cười hòa ái nói: “Mau đứng dậy”
Sau một hồi nói lời khách sáo, Hạ Tử Duệ và Lâm Bắc Hàn đều được mời ngồi, sau khi hai người ngồi xuống, lúc này Hạ Tử Duệ mới nghiêm túc đánh giá mấy người trong phòng.
Nhị di nương nhìn Hạ Tử Duệ đầy bất mãn, bàn tay trong tay áo rộng siết chặt thành nắm đấm.
Chết tiệt!
Hạ Tử Duệ tới rồi, kế hoạch tiếp theo của bà ta chắc chắn sẽ không thể thực hiện được.
Ánh mắt của Hạ Nhiên lại bị Lâm Bắc Hàn thu hút hoàn toàn, nữ tử trong nội viện rất ít khi nhìn thấy nam tử ngoài trừ huynh đệ nhà mình, cho dù Lâm Bắc Hàn là phu quân của Hạ Tử Duệ, nàng ta chỉ từng gặp ba bốn lần, trước kia chỉ liếc nhìn từ khoảng cách khá xa, bây giờ tiếp xúc ở khoảng cách gần như này, vẻ đẹp trai của Lâm Bắc Hàn khiến nàng ta không khỏi đỏ mặt, tim đập rộn ràng, nếu có thể gả cho Lâm Bắc Hàn làm thiếp, cả đời này nàng ta biết đủ rồi.
Hạ Lập cũng rất bất mãn trước sự xuất hiện của Hạ Tử Duệ, nhưng ngại Lâm Bắc Hàn ở đây, hắn ta chỉ có thể mỉm cười.
Trên gương mặt trắng nõn của Hạ Hàn đang khó bảo vệ mình vương nước mắt, khi nhìn Lâm Bắc Hàn vẫn thất thần.
Lâm Bắc Hàn phát giác, nhíu mày đầy chán ghét, khí tức quanh người theo đó mà lạnh đi.
Hạ Hân rất xấu hổ, nàng ta vội vàng cúi đầu. Sao nàng ta lại quên mất, lúc này danh dự của nàng ta đã bị hủy! Trong lòng nàng ta càng thêm hận Lý Thế!
“Cha, mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tam di nương và tam muội lại quỳ dưới đất?” Hạ Tử Duệ như thể mới phát hiện tam di nương và Hạ Hân quỳ dưới đất, giọng điệu rất kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!