Giang Thừa Thiên gật đầu, đưa tay đỡ Tiết Lương Dũ đứng dậy: "Đừng gọi tôi là Giang thánh y gì cả. Chúng ta cùng một sư môn, không cần khách sáo như người ngoài."
Tiết Lương Dũ từng đến nhà tù số hai thăm sư phụ của anh, nên trước đây anh đã gặp người này. Hơn nữa, theo lời sư phụ của anh, Tiết Lương Dũ chỉ là một đệ tử ghi danh bất tài, ngay đến những điều sơ đẳng nhất của sư phụ cũng chưa học nổi.
"Không dám nhận!" Thần y Tiết cười gượng, trên mặt thoáng hiện vẻ hổ thẹn. Ông ta chỉ là một đệ tử ghi danh của Long Tiên Y, có theo Long Tiên Y học chút ít y thuật, xét cho đúng thì vốn chẳng tính là đệ tử chính thức. Vậy nên thật sự không dám dày mặt tự xưng là cùng sư môn với Giang Thừa Thiên.
"Giang tiên sinh, ngài thật sự có thể cứu ông nội tôi không?" Sau một lúc, Thẩm Gia Nghi mới hoàn hồn, trong lòng bỗng nhen lên một tia hy vọng. Những người khác trong nhà họ Thẩm cũng xúc động nhìn về phía Giang Thừa Thiên. Thấy Thần y Tiết cung kính với Giang Thừa Thiên đến thế, họ càng kỳ vọng ở anh.
"Dĩ nhiên là cứu được!" Giang Thừa Thiên vung tay, mở túi kim châm trên bàn gỗ, rồi vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn. Chỉ thấy bảy cây ngân châm trong túi đồng loạt bay vút ra, được anh kẹp gọn giữa các kẽ ngón tay!
"Vèo! Vèo !... "
Anh hất tay về phía Thẩm Thụy Sơn, bảy cây ngân châm vạch nên những vệt mờ, lao như phi tiêu, đâm trúng các huyệt ở trán và bụng của ông cụ nhà họ Thẩm! Mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi mọi người còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì, anh đã châm xong!
"Căn bệnh dai dắng trên người ông, nhìn bề ngoài là do kinh mạch ứ trệ, nhưng căn nguyên bên trong là chức năng gan tổn thương, khiến khả năng thải độc của gan rối loạn. Lâu ngày độc tố tích tụ trong cơ thể, mới thành chứng mãn tính khó chữa bao năm nay!"
Một chiêu này của Giang Thừa Thiên khiến tất cả có mặt chấn động tột độ. Tiết Lương Dũ nuốt nước bọt, mắt sắp lồi ra: "Đây là thuật Phi Châm! Còn cả Châm Thất Tinh Tạo Hóa nữa!" Châm Thất Tinh Tạo Hóa là tuyệt học châm cứu đã thất truyền từ thời Minh. Trước nay ông ta chỉ nghe đồn về bộ châm pháp này, hôm nay mới lần đầu tận mắt chứng kiến! Trong lòng bất giác lại càng thêm khâm phục Giang Thừa Thiên.
Chừng một phút sau, ở khóe miệng Thẩm Thụy Sơn từ từ rỉ ra một thứ chất đen sền sệt. "Được rồi." Cảm thấy đã đến lúc, Giang Thừa Thiên đứng dậy bước tới, rút hết ngân châm trên người Thẩm Thụy Sơn. Thẩm Gia Nghi vội lấy khăn giấy lau sạch thứ chất đen ở khóe miệng ông nội.
Thẩm Thụy Sơn thở hắt một hơi thật sâu, nét mặt nhẹ nhõm vô cùng: "Đa ... đa tạ Giang tiên sinh, tôi bỗng thấy dễ chịu hẳn, ngực cũng hết đau rồi." Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông cảm thấy toàn thân khoan khoái như vậy.
Nghe ông cụ nói vậy, mọi người nhà họ Thẩm trong lòng đều như dậy sóng! Người này lại có thể chỉ trong dăm ba động tác đã chữa được căn bệnh mười mấy năm của ông cụ!
Giang Thừa Thiên cầm đơn thuốc đã viết sẵn trên bàn đưa cho Thẩm Gia Nghi: "Bốc thuốc theo toa này, sắc ba chén còn một chén, mỗi ngày một thang, bảy ngày là khỏi."
Mọi người nhà họ Thẩm ai nấy biết ơn khôn xiết, áy náy nói: "Giang thần y, thật sự cảm tạ ngài quá, trước đó chúng tôi ... " Nhưng còn chưa nói hết, Giang Thừa Thiên đã không kiên nhẫn phất tay: "Được rồi, khỏi khách sáo. Tôi chỉ thay sư phụ trả một mối nợ ân tình thôi. Mọi người về đi."
Đám người nhà họ Thẩm sững mặt, không ngờ Giang tiên sinh đã ra ý tiễn khách, khiến mọi lời tán tụng đều nghẹn lại nơi cổ. Thẩm Gia Nghi phá tan sự gượng gạo, mở miệng: "Vâng, Giang tiên sinh, vậy chúng tôi xin cáo từ." Hôm qua cô đã gặp Giang Thừa Thiên một lần, biết con người này vốn thẳng tính như vậy. Thẩm Gia Nghi cúi gập người với Giang Thừa Thiên, rồi đẩy xe lăn của ông nội quay người rời khỏi sân. "Tạ ơn đại ân đại đức của Giang thần y!" Những người khác nhà họ Thẩm cũng đồng loạt cúi người với Giang Thừa Thiên, nối gót rời đi.
Lúc này Tiết Lương Dũ tiến lại, gương mặt già đỏ bừng: "Giang tiên sinh, tôi có một thỉnh cầu đường đột ... hy vọng ngài nhận tôi làm đệ tử!" Vừa nãy ông ta đã tính rồi: giờ Long Tiên Y chẳng thể truyền dạy y thuật cho ông ta nữa, càng không thể thu làm đệ tử chính thức. Vậy chi bằng bái Giang thánh y làm thầy; chỉ cần Giang Thừa Thiên thỉnh thoảng chỉ điểm đôi điều, cũng đủ lợi ích vô cùng!
Nghe vậy, Giang Thừa Thiên khẽ sững người, không ngờ lão già nhỏ con này lại đột nhiên đưa ra yêu cầu ấy. "Tôi tạm thời chưa có ý định thu đệ tử." Giang Thừa Thiên thẳng thừng từ chối. "Ờ ... " Tiết Lương Dũ có phần ngượng ngập, nhưng vẫn chắp tay: "Vậy tại hạ không quấy rầy Giang tiên sinh nữa. Nếu Giang tiên sinh có ý thu đệ tử, xin cứ liên hệ với tại hạ bất cứ lúc nào!" Nói xong, Tiết Lương Dũ cung kính hành lễ, quay người rời sân.
Sau khi rời khỏi sân, mọi người nhà họ Thẩm không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau. Phải biết nhà họ Thẩm là danh gia vọng tộc hàng đầu ở Sùng Hải, vậy mà vị Giang thần y này lại chẳng đòi hỏi lợi lộc gì, quả là tính tình có phần khác người. Thẩm Thụy Sơn yếu ớt dặn dò: "Gia Nghi à, tuy Giang tiên sinh không nhận thù lao, nhưng ta không thể thực sự không tặng gì. Con thay ta chuẩn bị một món quà cho ra trò mang tặng Giang tiên sinh." Đôi mắt Thẩm Gia Nghi đảo nhẹ, mỉm cười: "Vâng, ông nội!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!