Sáng sớm ngày hôm sau.
Ăn qua loa bữa sáng, Giang Thừa Thiên xuống phòng khách tầng một của biệt thự, nửa ngả người trên sofa, nhìn tờ thư hơi nhàu trong tay.
"Tiểu Thiên, sư phụ thấy vợ con lòng dạ không tử tế, tốt nhất ly hôn sớm mà tìm người xứng đáng hơn.
Mười lam năm trước, khi ta mới đen Thanh phố Sung Hải, gap một người tên Ngụy Chấn Quốc, ông ta bị bệnh rất nặng, ta cho ông ta một viên Tử Ngọc Đan, cứu được một mạng.
Người này vô cung biết ơn, nang nặc đòi gả cháu gái Nguy Diễm Diễm cho con cháu ta hoặc đệ tử đắc ý của ta.
Giờ tác dụng của Tử Ngọc Đan sắp hết, sau khi con ra tù hãy mang tờ hôn thư ấy đi gặp Ngụy Chấn Quốc.
Nếu ông ta giữ lời, gả cháu gái cho con, con sẽ giúp ông ta kéo dài tuổi thọ thêm mười lam năm; còn nếu dám nuốt lời, thì mặc kệ ông ta tự sinh tự diệt!"
Giang Thừa Thiên gấp thư lại, vẻ bâng khuâng hiện lên trên mặt.
Bức thư này su phu để lại cho anh trước khi ông đi ngao du tháng trước.
Lúc đầu, anh còn không hiểu vì sao lão già ấy lại nói vợ anh lòng dạ không tử
tế
Giờ nghĩ lại, hẳn lão đã sớm nhìn thấu con người Hoàng Kiều Kiều.
Suy nghĩ hồi lâu, anh quyết định vẫn đi gặp Ngụy Chấn Quốc.
Dù sao ông ta sắp hết số, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Còn chuyện hôn ước, anh định từ chối thẳng thừng.
Anh vừa ly hôn, chưa muốn cưới vợ vội.
Ra đến cổng biệt thự, anh thấy một chiếc Bentley đen đỗ ngay trước cửa, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc vest xanh sẫm.
"Chào Giang tiên sinh, tôi là quản gia của nhà họ Thẩm, Lưu Mậu!" Quản gia Lưu bước nhanh tới, cui người chào cung kính, nói: "Giang tiên sinh ở đây có thoải mái không ạ? Nếu còn yêu cầu gì, anh cứ nói."
Giang Thừa Thiên gãi đầu đầy ngạc nhiên, thầm khen nhà họ Thẩm làm việc chu toàn, sáng sớm đã cho người đứng chờ sẵn ngoài biệt thự.
Anh mỉm cười vỗ vai ông ta: "Tôi không có yêu cầu gì nữa, ở đây rất ổn. Đúng lúc tôi có việc phải ra ngoài, ông chở tôi đi một chuyến."
Một lát sau.
Quản gia Lưu lái xe chở Giang Thừa Thiên đến biệt thự nhà họ Ngụy ở khu Bắc Thành.
Quản gia Lưu tỏ vẻ tò mò, dè dặt hỏi: "Giang tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, cậu đến nhà họ Ngụy làm gì vậy ạ?"
Hom nay la ngay tiec dinh hon cua dai tieu thu nha ho Nguy, Nguy Diem Diễm.
Dù nhà họ Ngụy ở Sùng Hải cũng được coi là hào môn, nhưng chỉ vừa chạm ngưỡng mà thôi.
Với thân phận như Giang tiên sinh mà lại đích thân tới dự tiệc của một nhà chỉ thuộc diện tầm trung sao?
Giang Thừa Thiên đáp qua loa: "Tôi và Ngụy Diễm Diễm có hôn ước."
Nói rồi anh mở cửa xe, bước xuống, đi thẳng vào cổng biệt thự.
"Hả?" Quản gia Lưu đờ người nhìn theo bóng lưng Giang Thừa Thiên, vẻ mặt bỗng trở nên rất kỳ lạ.
Chần chừ một thoáng, ông vội móc điện thoại, bấm số của Thẩm Gia Nghi.
...
Hai mươi phút sau, trong sảnh tiệc tầng một biệt thự nhà họ Ngụy.
"Đồ tù cải tạo vừa ra trại mà cũng dám huênh hoang nói có hôn ước với đại tiểu thư nhà chúng tôi? Không biết tự soi lại mình à!"
"Có con cóc ghẻ cũng đòi ăn thịt thiên nga. Cút khỏi mắt tao ngay, đừng làm bẩn thảm nhà tôi!"
Người nhà họ Ngụy thấy một thanh niên bỗng xuất hiện giữa buổi lễ, liền thi nhau xỉ vả, mắng như tát nước vào mặt.
Hôm nay là tiệc đính hôn của đại tiểu thư Nguy Diễm Diễm với đại công tử nhà họ Nghiêm, Nghiêm Thông.
Rất nhiều công tử con nhà quyền thế ở Thành phố Sùng Hải cùng các ông chủ doanh nghiệp tề tựu về đây, vô cùng rình rang.
Nhưng điều mọi người không ngờ tới là, giữa cuộc vui đang náo nhiệt, lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên cầm theo hon thư, tuyên bố mình đã đính ước với Ngụy Diễm Diễm từ mười lăm năm trước!
Khiến người nhà họ Ngụy và họ Nghiêm đều tái mét mặt mày.
Đặc biệt là nhà họ Ngụy : một gia tộc chỉ thuộc diện tầm trung ở Sùng Hải, khó khăn lắm mới kết thông gia với nhà họ Nghiêm - hào môn có tiếng, dĩ nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội cá chép hóa rồng!
Vì vậy càng thêm phẫn nộ trước sự xuất hiện bất ngờ của Giang Thừa Thiên!
Còn Giang Thừa Thiên đối mặt với tràng mắng nhiếc, trong lòng cũng tức giận tột độ!
Anh vừa giải thích rõ về hôn ước năm xưa, còn chưa kịp nói mình đến để từ hôn, cả đám đã ùa vào mắng phủ đầu!
Nén giận, anh nhìn về phía gia chủ nhà họ Ngụy - Ngụy Chấn Quốc đang mặc áo tôn-trung-sơn, lớn tiếng chất vấn: "Mười lăm năm trước là ông năn nỉ muốn kết thông gia với sư phụ tôi. Nay chưa hủy hôn ước mà lại tự ý để cháu gái đính hôn với người khác, ông coi sư phụ tôi ra gì không?"
Tuy anh không định bắt nhà họ Ngụy thực hiện hôn ước, nhưng cái cách họ đơn phương nuốt lời như vậy là không hề có chút tôn trọng nào với sư phụ của anh!
Ngụy Chấn Quốc từ tốn đứng dậy, chỉ thẳng vào anh, quát lớn: "Tôi có hủy hôn thì sao? Chuyện từ mười lăm năm trước, giờ không còn giá trị gì nữa!
Cháu gái tôi tuyệt đối không thể gả cho đồ đệ của một tên lang băm giang hồ, đừng mơ mộng hão huyền!"
Ngụy Chấn Quốc đâu biết người đã cứu mạng mình năm xưa chính là một nhân vật gần như truyền thuyết ở Hoa Quốc - Long Tiên Y.
Ông ta chỉ coi đó là một thầy lang giang hồ có chút bản lĩnh mà thôi.
Mà nhà họ Ngụy, sau mười lăm năm khổ công gây dựng của Ngụy Chấn Quốc, đã chen chân vào hàng danh gia giàu có.
Nên dĩ nhiên muốn kết thân với gia tộc lớn hơn, từ lâu chẳng coi cái hôn ước mười mấy năm trước ra gì.
Đại tiểu thư Ngụy Diễm Diễm bước ra từ trong đám đông, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: "Giang Thừa Thiên, chồng của tôi nhất định phải xuất thân từ nhà danh giá. Còn anh chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi, lại từng ngồi tù! Biết điều thì cút ngay, đừng cản trở tiệc đính hôn của tôi với anh Thông!"
Em gái cô ta, Ngụy Sương Sương, cũng khoanh tay bước lên, mặt mày vênh váo trừng trừng Giang Thừa Thiên: "Anh là cái thá gì? Từ đầu đến chân toàn đồ chợ trời, chó nhà tôi còn quý hơn anh! Muốn cưới chị tôi, đợi kiếp sau đi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!