Ngưu Anh Thần sa sầm mặt: "Jun Ishikawa, anh dắt người đến đây gây sự, còn đánh bị thương đệ tử của tôi, rốt cuộc muốn gì?"
Khóe môi Jun Ishikawa khẽ nhếch, nở một nụ cười lạnh: "Tất nhiên là đến mời Hội trưởng Ngưu tỉ thí một phen. Hội trưởng Ngưu chẳng lẽ không dám nhận?"
Ngưu Anh Thần hừ lạnh: "Anh đã thua tôi rồi, còn so gì nữa?"
Jun Ishikawa xua tay: "Hội trưởng Ngưu, lần trước tôi không chuẩn bị kỹ, lại khinh địch. Mong Hội trưởng cho tôi cơ hội đấu lại một trận."
Mười mấy ngày trước, Jun Ishikawa từng đến võ quán Thương Khung đạp quán thách đấu.
Hắn nghĩ rằng, chỉ cần đánh bại Ngưu Anh Thần là có thể làm rạng danh đạo quán Lực Hợp Nhu.
Không ngờ, tuy trông có vẻ cả hai đều cùng cảnh giới Nội Kình đỉnh phong, nhưng về tạo nghệ vo học thì Nguu Anh Than lại vượt xa hắn.
Kết cục, Jun Ishikawa bị Ngưu Anh Thần đánh bại.
Nỗi nhục ấy khiến hắn uất ức, quyết tìm dịp quay lại gỡ thể diện.
Sáng nay, hắn sai người đi dò la, nghe được tin Ngưu Anh Thần tối qua luyện công bị thương, trong lòng mừng rỡ.
Thế là hắn lại dắt người đến tận nơi khiêu chiến.
Chỉ cần hạ được Ngưu Anh Thần, hắn chẳng những rửa được mối nhục trước đó, mà còn khiến danh tiếng đạo quán Lực Hợp Nhu vang khắp Sùng Hải.
Điều khiến hắn khó hiểu là - Ngưu Anh Thần chẳng phải đã bị thương sao, sao giờ trông như không hề hấn gì?
Chẳng lẽ gã này đã bị thương thật, chỉ cố tỏ ra chẳng hề hấn gì?
"Jun Ishikawa, đồ không biết xấu hổ! Hội trưởng của chúng tôi bị thương mà anh cũng kéo đến thách đấu à?"
"Dùng thủ đoạn hèn hạ như thế mà thắng được Hội trưởng chúng tôi thì nhục chứ có vinh gì!"
"Đã muốn đấu thì đợi Hội trưởng chúng tôi lành hẳn rồi hãy quay lại!"
Đệ tử của võ quán nhao nhao la ó.
Nghe đệ tử võ quán nói vậy, nỗi lo trong lòng Jun Ishikawa mới tạm lắng xuống.
Xem ra Ngưu Anh Thần đúng là bị thương.
Hắn cười híp mắt, nói: "Các người đã nói thế, chẳng lẽ là không dám nhận lời khiêu chiến của tôi? Không dám cũng được, nhưng các người phải tuyên bố trước giới võ đạo Sùng Hải rằng võ quán Thương Khung kém đạo quán Lực Hợp Nhu của chúng tôi!"
"Đồ láo toet, nói nhang nói cuội!"
"Nói bậy! Chúng tôi kém các người chỗ nào?"
Đệ tử võ quán càng lúc càng phẫn nộ, bực bội ra mặt
Giang Thừa Thiên cũng thầm cười khẩy.
Gã này đúng là hèn hạ, vô liêm sỉ hết chỗ nói.
Ngưu Anh Thần đưa tay ra hiệu trấn an, rồi cất giọng vang: "Jun Ishikawa, đã muốn đánh thì tôi chiều! Nhưng nếu anh thua, phải xin lỗi đệ tử của tôi!"
Jun Ishikawa mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên được."
"Hội trưởng, người thật sự muốn nhận ạ?"
"Còn vết thương của người thì sao ... "
Đệ tử ai nấy nhìn Ngưu Anh Thần đầy lo lắng.
Ngưu Anh Thần xua tay: "Yên tâm, tôi không sao."
Thấy Hội trưởng tự tin như vậy, đệ tử cũng không nói thêm, đồng loạt tản ra.
Đệ tử đạo quán Lực Hợp Nhu cũng tản ra theo.
Ngay khi mọi người vừa tản ra, Jun Ishikawa không hề báo trước, thân hình vụt động, như mãnh hổ xổ lồng, lao thẳng về phía Ngưu Anh Thần!
"Hèn hạ!" Đệ tử võ quán mắng xối xả.
Jun Ishikawa không thèm để ý, tiếp tục xông tới!
Bộp! Bộp! Bộp!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!