Ban đầu ông ta muốn nuốt chửng Hào Giang, là để mở rộng nguồn máu sang Đông Á.
Trước đây thể chất của người Đông Á yếu, không có sức hấp dẫn với họ, nhưng giờ đây thể chất người Đông Á đã trở nên mạnh mẽ hơn, chất lượng máu thậm chí vượt cả người phương Tây.
Hơn nữa, người giàu ở khu vực đó ngày càng nhiều, mà ham mê cờ bạc có vẻ còn mạnh hơn người nơi khác, bảo sao Duke không nổi lòng tham?
Chỉ là ông ta không ngờ lần này lại đụng phải kẻ khó xơi, gặp phải đối thủ mạnh như Lý Dục Thần và Mã Sơn.
Nhìn người đàn ông dù không cần hút máu cũng trẻ trung đến mức khiến người khác phải ghen ty đang đứng dưới sảnh, trong lòng Duke lại trào dâng ác ý căm hận.
"Ông nghĩ chỉ với mấy món sắt vụn này đã giữ được sản nghiệp của mình rồi sao?" Lý Dục Thần nói.
Duke cười lớn: "Tôi biết, cậu điều khiển được tên lửa, vài viên đạn dĩ nhiên chẳng làm gì được cậu. Nhưng tôi đâu chỉ có mấy khẩu súng này, tôi có rất nhiều súng.'
Ông ta vỗ tay hai cái, xung quanh hành lang tầng hai lập tức tràn ra một đám người, toàn bộ đều trang bị vũ khí, đứng chen chúc, phải đến cả trăm người.
Hơn một trăm khẩu súng đồng loạt chĩa vào Lý Dục Thần.
"Dị năng của cậu có thể điều khiển đạn, mười viên, hay hai mươi viên?" Khuôn mặt Duke đầy tự tin, "Cho dù không viên nào trúng được cậu, chẳng lẽ cậu không quan tâm đến mạng sống của những người đi cùng sao? Người của tôi chỉ cần động một ngón tay, họ sẽ chết. Đạn không giết được cậu, nhưng có thể giết được họ.
"Đưong nhiên, có thể đen đay vẫn chua làm kho đuợc cau, cho nen ở bên ngoài, tôi còn bố trí cả lính bắn tỉa. Hiện tại ít nhất có sáu khẩu súng bắn tỉa đang nhắm vào cậu, toàn bộ đều là vũ khí chống vật thể, đạn bắn ra có thể dễ dàng phá hủy một chiếc xe tăng.”
Nhìn Lý Dục Thần vẫn thản nhiên không chút dao động, Duke hơi nhíu mày.
“Được rồi, có lẽ tôi vẫn đánh giá thấp cậu, cậu có dị năng, có thể thật sự coi những loại vũ khí này như sắt vụn, nhưng đừng quên, tôi cũng là một người có dị năng, tôi đã tu luyện thuật Huyết Quỷ suốt mấy trăm năm, đến giờ vẫn chưa từng phát huy toàn bộ, ngay cả tôi cũng không biết uy lực của cực hạn thuật Huyết Quỷ của mình mạnh đến đâu, so với tiên thuật phương Đông của các người thì thế nào.”
"Dựa vào thuật Huyết Quỷ của tôi, cộng thêm từng ấy vũ khí hiện đại, tôi không tin cậu vẫn có thể dửng dưng như vậy!"
Duke nhìn chẩm chằm Lý Dục Thần, hy vọng có thể nhìn thấy dù chỉ một tia sợ hãi trên khuôn mặt anh, nhưng đáng tiếc, ông ta không thấy gì cả, vẻ mặt của Lý Dục Thần từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản, đến một chút giận dữ cũng không có.
Duke bỗng cảm thấy thất bại.
Ông ta nhớ lại lúc nhỏ vì nghịch ngợm bị tộc nhân bắt trở lại lâu đài cổ Brad, ông ta từng đứng trước mặt Bá tước Dracula buông ra một tràng lời lẽ hùng hổ "sau này lớn lên ta sẽ thế này thế kia", mà trên khuôn mặt Bá tước Dracula khi ấy cũng là dáng vẻ thản nhiên không chút gợn sóng như vậy.
Da mặt ông ta khẽ co giật, biểu cảm trở nên vặn vẹo, như thể đã hạ quyết tâm, hét lớn ra lệnh:
“Bắn!"
Tiếng súng vang lên, ánh lửa lóe lên.
Âm thanh đinh tai nhức óc và mùi khói thuốc súng khiến người ta như lạc vào chiến trường.
Vô số viên đạn từ nhiều hướng bắn thẳng vào giữa đại sảnh tầng một.
Cùng lúc đó, bên ngoài tòa nhà lóe lên sáu luồng đạn vạch đường, những vệt sáng xé tan màn đêm vừa mới yên tĩnh. Sáu viên đạn xuyên giáp cháy nổ cỡ lớn phát sáng trong đêm phá vỡ cửa sổ, lao thẳng về phía Lý Dục Thần.
Duke giơ cao hai tay, mười ngón tay hướng về phía trước, phóng ra huyết tuyến mờ mờ.
Cả đại sảnh lập tức biến thành một vùng đỏ rực méo mó và mờ ảo, tựa như một biển máu.
Sát khí trong khoảnh khắc đó trở nên dày đặc, giống như địa ngục.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!