Nếu tình hình ma giới ngoại vực thực sự nghiêm trọng đến vậy, thì hẳn là Minh Giới cũng phải có hành động rồi mới phải?
Lý Dục Thần đang trò chuyện với Lục Kính Sơn thì Trần Văn Học và Joyce chạy xộc vào.
Cả hai người đều đã thay đổi rất nhiều, nhất là Trần Văn Học, làn da rám nắng đã thành màu đồng, ở giữa mùa đông mà vẫn mặc áo ba lỗ để lộ bắp cơ rắn chắc, trên người hãy còn vương nước biển, trông chẳng khác gì một thuỷ thủ thường xuyên lênh đênh ngoài khơi.
Chỉ có cặp kính gọng vàng vẫn đeo trên sống mũi, nó như một cây cầu nối giữa quá khứ 'phần tử cặn bã đạo mạo' và hiện tại.
Khi nhìn thấy Lý Dục Thần, cánh mũi Trần Văn Học hơi động đậy, một cảm giác chua xót dâng lên, hốc mắt hơi ươn ướt.
Anh ta tháo kính ra rồi hà hơi lên tròng kính, cúi đầu lau lau rồi nói: "Haizzz, biển mùa này sương lắm thật."
Sau đó anh ta quay sang nói với Joyce: "Thấy chưa, tôi đã nói là anh Lý nhất định sẽ quay lại rồi mà, giờ thì tin chưa?"
Mình mẩy của Joyce cũng đen đi thấy rõ, tóc bị gió biển thổi khô dính đầy muối. Anh ta nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt ấy là kỳ vọng cháy bỏng nhưng lại ẩn chứa lo lắng sâu nặng, không biết là đang sợ Lý Dục Thần nuốt lời, hay là lo sau bao năm thế kia thì liệu vợ anh ta có bị gì hay không.
Lý Dục Thần nói: "Tôi phải đến Châu Âu, hai anh đi chung với tôi đi."
Mắt Joyce sáng rực lên.
Trần Văn Học vẫn đang lau kính chợt ngây người, không dám tin nói: "Bọn tôi? Tôi cũng đi sao?"
Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Thân thể này của anh được giáo hội Thánh Quang ban cho, anh không muốn đi đòi lại công bằng sao?"
Khuôn mặt Trần Văn Học đầy vẻ phấn khích, siết chặt nắm tay nói: "Tôi biết thế nào cũng có ngày này mà! Tôi đã chờ rất lâu rồi! Hơn ba năm nay, ngày nào tôi cũng luyện công bên bờ biển cũng chỉ vì ngày này!"
Khi nhóm Lý Dục Thần đến Malika, thành phố thần thoại cổ xưa này vừa trải qua một trận hỏa hoạn kỳ lạ.
Đám cháy bắt đầu từ một lâu đài kiểu cổ rồi lan rộng ra hai con phố xung quanh và năm sáu khu dân cư kế cạnh, rất nhiều người dân đã phải sơ tán.
Hàng chục xe cứu hỏa đã nỗ lực suốt nửa ngày vẫn không thể dập được lửa, cuối cung phải nho một con mưa lớn mới làm dịu được thảm họa.
Chính quyền thành phố đã ra thông báo, nguyên nhân vụ cháy là do lâu đài xuống cấp trầm trọng, hệ thống điện bị lão hóa gây chập điện. Nhưng rõ ràng lý do này rất qua loa lấy lệ, vô số lời đồn lan truyền khắp nơi.
Có tin đồn rằng, khi lửa bốc lên đã có rất nhiều tiếng kêu gào thê lương vang vọng ra khỏi lâu đài; Có tin đồn khác nói rằng, trước khi vụ cháy xảy ra, đã có người nhìn thấy một cái bóng ác ma cao mấy chục mét lơ lửng phía trên lâu đài.
Ngoài ra, có rất nhiều người nói rằng trong cơn mưa dập tắt đám lửa đó, họ đã nhìn thấy bóng hình thiên sứ đang dang canh mơ hồ trong tầng mây.
Khi Lý Dục Thần gặp Carroll, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng.
"Phòng thí nghiệm Thánh Quang bị thiêu rụi rồi." Carroll nói.
"Cái gì?" Joyce cực kỳ lo lắng: "Vậy ... vậy vợ tôi thì sao? Agatha sao rồi?"
Carroll lắc đầu: "Không rõ nữa, không có người nào chạy ra được, tất cả nhân viên đều đã mất tích, hoặc có thể nói là đã bị thiêu chết rồi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!