Nghe những lời đó, trong lòng Lý Dục Thần không khỏi ngổn ngang trăm mối, hơi khó chịu.
Nhưng có những con đường, một khi đã bước đi, thì không thể quay đầu.
"Các người nói xong chưa, tu sĩ phương Đông ai cũng dài dòng thế à?" Thánh Sariel nói.
"Này, mụ yêu bà, muốn ra tay thì nhanh lên đi, đừng tưởng Vân Hạc ông đây sợ cô, suốt ngày lẽo đeo theo sau tôi như cái đuôi, chơi vui lắm hả?" Vân Hạc mỉa mai.
Mặt Sariel không biểu cảm: “Tên phóng hỏa, anh là tội phạm của giáo đình. Tôi đã đồng ý với Hawkworth rằng sẽ giao anh cho ông ta mang về giáo đình xử lý, thì sẽ không can thiệp nữa. Nếu anh bỏ trốn, đó là lỗi của Hawkworth, ông ta sẽ tự tiếp nhận trừng phạt."
"Hử?" Vân Hạc ngẩn ra, "Vậy cô tới đây làm gì?"
"Tôi tới, là vì hắn." Sariel nhìn sang Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đã đoán được đại khái mục đích của Sariel, những khúc mắc trước kia trong lòng anh chợt trở nên rõ ràng hơn.
“Cô muốn lấy lại Hắc Hỏa từ trên người tôi à?"
"Đúng vậy, nếu cậu có thể chủ động giao ra, tôi có thể thay mặt Thần xóa bỏ tội lỗi của cậu, đồng thời chấp thuận đề nghị của thánh Asbeel, hợp tác với cậu." Sariel nói.
Lý Dục Thần khẽ cười, đột nhiên hỏi: "Agatha ở đâu?"
"Agatha?" Sariel hơi sững lại, dường như không ngờ Lý Dục Thần lại bất ngờ hỏi đến cái tên đó, "Cậu tìm cô ta làm gì?"
"Tôi đang giúp Joyce tìm vợ của anh ta."
"Người trộm lửa đó à?" Sariel như bừng tỉnh, "Hắn đã giao Hỏa Chủng cho cậu, cậu đúng là nên báo đáp hắn. Đáng tiếc, Agatha đã không còn là vợ hắn từ lâu rồi."
"Nhưng ít ra cô cũng có thể nói cho tôi biết cô ta đang ở đâu, tôi để Joyce đến gặp cô ta một lần. Nếu thực sự đã không còn duyên nợ, thì cũng để anh ta buông tay, xem như một cách giải thoát."
Sariel im lặng một lúc: "Được thôi, cô ta đang ở Romat, cậu có thể để Joyce đi tìm cô ta. Được rồi, giao Hắc Hỏa ra đi."
Lý Dục Thần nhún vai: "Tôi có nói như vậy thì tôi sẽ giao Hắc Hỏa ra à?"
Sariel ngẩn ra, sắc mặt hiện vẻ giận dữ, ánh trăng cũng tối sầm lại.
“Người phương Đông gian xảo và thất tín, cậu định nuốt lời à?"
"Hahahaha!" Lý Dục Thần cười to, “Các người đấy, lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, còn bày ra vẻ thiên sứ đáng yêu nữa cơ. Rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu, đưa ra những điều kiện hoàn toàn bất công, rồi quay sang trách người khác thất tín, tiếp đó thì mở rộng ra để bôi nhọ cả một dân tộc hay quốc gia, biến người dân nơi đó thành hình ảnh xấu xa, từ đó tự mình có được cảm giác thượng đẳng và thỏa mãn."
"Tôi chỉ hỏi cô Agatha đang ở đâu, chỉ muốn giúp một người chồng đi tìm vợ mình, chuyện này chẳng phải là nhân gian thường tình, là điều vốn nên làm ư? Cô tự xưng 'phàm nơi nào có ánh trăng, nơi đó là nhà của cô', vậy thì những người con sống dưới ánh trăng kia chẳng phải cũng là người nhà của cô sao, sao cô lại nỡ nhẫn tâm để họ chia lìa?"
"Các người cho rằng Joyce là kẻ trộm lửa, còn tôi lại nói anh ta là người dũng cảm. Cô cho rằng người phương Đông gian xảo và thất tín, còn tôi thì nói chúng tôi có trí tuệ và đại nghĩa. Cô cho rằng dang đôi cánh thiên sứ dưới ánh trăng là biểu tượng của vẻ đẹp nhân gian, còn tôi lại nói cô vừa xấu xí vừa giả tạo. Cô tưởng rằng mình có thể thay thần phán xét nhân gian, nhưng tôi nói cho cô biết, đừng nói là cô, kể cả là thần của cô, cũng không có tư cách phán xét thế giới này."
"Vạn vật trong cõi đời, mỗi một con người, mỗi một sinh mệnh, đều là tồn tại độc lập, tự do, có tôn nghiêm, không phải là tạo vật của thần. Họ cũng thiêng liêng như ánh trăng trên đầu cô vậy, không ai có thể phán xét họ, kể cả thần cũng không!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!