Vân Hạc lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, những thứ ràng buộc chết tiệt từ ánh trăng cũng tan biến mất.
Hắn biết, Lý Dục Thần đã giải vây cho mình, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cũng hơi xấu hổ.
“Hề hề, cái này là do lão lục gấp đấy, hắn bảo là mẫu mới, huynh mượn thử chơi chút."
Vân Hạc thu ba đầu sáu tay, trở về dáng vẻ tếu táo thường ngày, ria mép hình chữ bát khẽ rung rung.
Người mà hắn gọi là lão Lục chính là Lục sư huynh của Lý Dục Thần, Biên Tử Viễn, chuyên tu luyện khí, là đại sư luyện khí lợi hại nhất của Thiên Đô.
Pháp khí do Biên Tử Viễn luyện chế cực kỳ tinh xảo kỳ dị, đa số sư huynh đệ ở Thiên Đô đều dùng pháp khí do hắn chế tạo.
ở Côn Luân có rất nhiều tiên hạc, giống loài quý hiếm, nhưng sư phụ từng dặn, hạc vốn có linh tính, không được cưỡi làm tọa ky. Điều này trùng hợp với quan niệm của Lý Dục Thần, vạn vật hữu linh, yêu quái cũng có đạo.
Vì vậy đệ tử Thiên Đô đều không có tọa ky, nên Biên Tử Viễn đã luyện ra rất nhiều pháp khí hình thú, trong đó phổ biến nhất là tiên hạc.
Cưỡi hạc đạp mây, quả thực rất hợp với phong thái tiêu dao của tiên nhân.
Con hạc giấy của Vân Hạc chính là tác phẩm đắc ý của Biên Tử Viễn. Gọi là hạc giấy, nhưng dĩ nhiên không phải làm bằng giấy, mà được luyện từ vật liệu đặc biệt, khi vận dụng thì hóa thành hình hạc, có thể chở người du hành trong thiên hạ, mượn lực trời đất, lên xuống giữa âm dương.
Lý Dục Thần trao con hạc giấay cho ngu su huynh Vân Hạc.
Vân Hạc nhận lấy, nhìn qua, thấy không hề hư hại mới yên tâm cất đi, nói: “May quá may quá, nếu hỏng thì lão lục chắc chắn sẽ liều mạng với huynh mất!"
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: "Không đến nỗi đó chứ, lục sư huynh đâu phải người nhỏ nhen như vậy."
“Hây, đệ không biết đấy, con hạc này là hắn làm cho lão thập tứ, bị huynh trộm ... ờm ... " Râu mép Vân Hạc rung rung, cười gượng mấy tiếng, "Cái đó, huynh chỉ mượn dùng trước, giúp hắn kiểm tra chất lượng ấy mà, ừ, thật sự cũng tốt lắm, ha ha ha!"
Lúc này Lý Dục Thần mới hiểu ra, con hạc giấy này là do ngũ sư huynh trộm từ lục sư huynh mà có.
Lão thap tu la thap tu su tỷ, Đường Tịnh Huy, người của Đường môn ở Thục Trung, thân thiết nhất với lục sư huynh. Lục sư huynh gấp hạc giấy tặng cô ấy, vậy mà bị ngũ sư huynh lấy trộm, chắc chắn sẽ giận đến phát điên.
Nghĩ đến bộ dạng lục sư huynh nổi giận bừng bừng, Lý Dục Thần không khỏi bật cười.
Vân Hạc bỗng đảo mắt, râu rung lên, lôi con hạc giấy ra, nhét vào tay Lý Dục Thần, cười nói: “Đưa cho đệ đấy, tiểu sư đệ, đệ đi trả cho lão lục đi, đệ còn nhỏ, lão lục với lão thập tứ đều thương đệ, chắc chắn không nỡ mắng đâu."
Lý Dục Thần ngẩn người: "Hả?"
Hai người cứ trò chuyện như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến Sariel tức đến phát điên.
Sariel nổi giận lôi đình, đôi cánh sau lưng vỗ loạn xạ, cuốn lên từng cơn gió dữ dội.
"Ta lấy danh nghĩa của Thần phán xét các người, ban cho các người tội tử hình! Nhân danh Lucifer, chiếu sáng đi, Nguyệt Quang!"
Ánh trăng ngày càng sáng, mặt trăng hóa thành mặt trời, tỏa ra ánh sáng chói lòa, cả vùng núi Anpi lập tức như được biến thành ban ngày.
Người dân dưới núi lần lượt tỉnh giấc, bước ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn "mặt trời" trên bầu trời, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Họ thấy cột sáng mạnh mẽ giáng xuống, rơi ngay trên đỉnh núi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!