Cột sáng trắng chói lòa có năng lượng mặt trời, mọi thứ trong vùng sáng ấy đều tan biến hoàn toàn, không còn sót hạt tro, hóa thành ánh sáng chết chóc, trở thành một phần của ánh sáng mới.
Cô ta cười mãn nguyện.
Sự thuần khiết của Thánh Quang không cho phép lũ dị giáo Đông Phương làm ô uế.
Thần sẽ trừng phạt bọn họ, như lúc này đây.
Đây chính là quyền năng của Thần!
Sariel ngừng hát khúc thánh ca, đưa đôi tay thon dài tuyệt mỹ ra, nhẹ nhàng như nâng đóa hoa, thu hồi Thánh Quang.
Sau đó, cô ta trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chàng trai Đông Phương ấy đang đứng chắp tay sau lưng trên đỉnh núi, điềm nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sariel xác nhận anh chưa chết, dù vẫn đứng yên bất động ở đó, nhưng trên mặt hiện ra nụ cười.
Đúng vậy, anh đang mỉm cười.
Nét mặt anh ung dung đến lạ, như du khách đang ngắm cảnh đẹp, hoặc người xem đang thưởng thức âm nhạc trong rạp hát.
Còn kẻ bên cạnh anh, tên dị giáo thuật sĩ đáng ghét, kẻ có thể hóa ba đầu sáu tay, tuy trên mặt có chút kinh ngạc, nhưng bộ ria mép chữ bát kia cứ rung rung, rõ ràng là đang cười giễu.
Sariel cảm thấy mình bị xúc phạm sâu sắc.
Thế nhưng, cô ta còn chấn động hơn trước sức mạnh của đối phương.
"Anh ... Anh đã làm bằng cách nào?" Cô ta kinh hãi hỏi.
"Tôi chẳng làm gì cả." Lý Dục Thần nói, "Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách phán xét tôi, thần của cô cũng không. Các người không thể phán xét bất kỳ ai, bất kỳ sinh mệnh nào."
"Không!" Sariel hét lớn, "Anh nhìn xem, người dưới chân núi, họ thành kính biết bao! Họ là con dân của thần, Thánh Quang cho họ đức tin, ánh sáng, tẩy rửa tội lỗi của họ, dẫn họ đến với sự thánh thiện! Chỉ có mặt trời mới có hy vọng cho nhân gian! Đám dị giáo các anh, đừng hòng làm loạn giáo pháp của tôi!"
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn cô ta đầy thương hại.
“Họ chỉ nhìn thấy ánh sáng của cô, dung mạo thiên sứ của cô, nhưng không thấy đám ác quỷ từ địa ngục mà cô vừa triệu hồi. Đôi mắt họ bị các người che mờ, chỉ thấy điều các người muốn họ thấy, chỉ nghe điều các người muốn họ nghe. Các người mượn chiếc ô ánh sáng để che giấu bóng tối, ngu muội hóa dân chúng, nuôi dưỡng tội lỗi. Kẻ đáng bị xét xử, là các người!"
"Nói bậy!" Đôi cánh của Sariel quạt ra lửa giận "Tôi là sứ giả của Thần, ai có tư cách phán xét tôi, ai có thể phán xét cả Thần? Là anh sao?"
“Không, tôi không thể."
“Ha ha ha, chính anh cũng biết là mình không thể. Tên dị giáo ngu xuẩn vô tri kia, anh cuối cùng cũng tỉnh táo, trên đời này, không ai có thể phán xét Thần! Không ai cả! Mãi mãi không!"
"Không, tuy tôi không thể phán xét các người, nhưng có người có thể."
“Ai?"
"Nhân dân."
"Nhân dân? Ha ha ha ... " Sariel cuời lớn, "Anh đang nói đến đám nhân loại nhỏ bé và ngu muội đó ư? Ha ha ha!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!