Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Trần Văn Học suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, xua tay lia lịa: "Thôi thôi thôi! Anh định biến tôi thành tên kỵ sĩ ngớ ngẩn kia thật à? Tôi không thèm đâu!"

Lý Dục Thần bật cười: "Có gì mà không tốt? Mũ Tử Kim, áo giáp mắt xích, thương bạc sáng loáng, cưỡi thêm con ngựa chiến, anh hùng thời cổ đại chẳng phải đều thế sao?"

“Đấy là thời cổ đại!" Trần Văn Học đẩy gọng kính "Có anh hùng nào đeo kính như tôi không?"

“Chẳng phải anh có thể bỏ cặp kính đó xuống sao? Giáo hội Thánh Quang đã đại tu thân thể anh một lần, anh cũng tu luyện mấy năm nay rồi, giờ không nói là hỏa nhãn kim tinh, thì ít ra cũng mắt sáng như đuốc rồi chứ?" Lý Dục Thần nói.

“Ôi, quen rồi!"

Trần Văn Học tháo kính ra, hà hơi vào tròng kính rồi dùng tay áo lau nhẹ.

“Tôi bị cận từ hồi tiểu học, đeo suốt bao nhiêu năm, giờ đột ngột bỏ ra, cảm giác không quen. Hơn nữa, sau khi bị giáo hội Thánh Quang sửa lại từ đầu, tôi cứ luôn cảm thấy linh hồn của mình đã biến mất, thân thể cũng chẳng phải là của mình, giống như cương thi vậy. Chỉ khi đeo kính vào, tôi mới thấy mình vẫn là con người.”

Lý Dục Thần vừa cười vừa lắc đầu: "Không ngờ kính mắt còn có tác dụng định hồn nữa, sau này có dịp gặp Lục sư huynh, tôi sẽ nhờ huynh ấy rèn cho anh một cặp kính làm pháp khí, hahaha!”

Trần Văn Học bĩu môi: "Thôi đi, anh bị Thiên Đô gạch tên rồi còn gì, còn bày đặt Lục sư huynh với Thất sư huynh!"

Lý Dục Thần sững sờ, không cười nổi nữa, khẽ thở dài.

Trần Văn Học tự tát vào miệng mình, mắng: "Cái miệng chết tiệt này, đáng đánh!”

Lý Dục Thần nói: "Không sao, đến ngày hôm nay, nếu tôi còn vì chuyện đó mà buồn thì đúng là tâm cảnh chưa đủ vững rồi."

Trần Văn Học nói: “Cũng đúng, cảnh giới bây giờ của anh, chẳng ai nhìn thấu nữa. Ma nay, noi that, anh vừa tieu diet thanh Sariel, lần nay coi nhu hoan toan trở mặt với giáo hội Thánh Quang rồi còn gì, bây giờ chúng ta đang ở ngay trên địa bàn của người ta, tính sao đây?"

"Bây giờ chúng ta mới trở mặt với thánh giáo à?" Lý Dục Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ 'chúng ta', rồi nói tiếp "Kể từ khi anh gặp chuyện ở Frani, chúng ta cùng bọn họ đã không còn khả năng hòa giải nữa rồi."

Trần Văn Học nghe vậy thì không khỏi xúc động, mắt cũng hơi đỏ hoe, vội vàng đeo kính.

"Dục Thần, thật ra anh không cần phải làm nhiều như vậy vì tôi đâu. Anh còn bao nhiêu việc lớn phải làm. Được quen biết anh, kiếp này của tôi coi như không uổng rồi. Tôi chỉ hận chính mình, chẳng giúp được gì cho anh, cứ như kẻ vô dụng vậy."

"Anh biết điều quan trọng nhất của bạn bè là gì không?"

"Tin tưởng?" Trần Văn Học không hiểu sao Lý Dục Thần hỏi như vậy, nhất thời chỉ nghĩ đến hai chữ đó.

“Không, tin tưởng không phải thứ chỉ bạn bè mới có, đôi khi anh cũng có thể tin tưởng kẻ thù của mình.”

"Vậy là gì?"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!