Không rõ là ai đang gọi tên cô ta, giọng nói trầm thấp, như đến từ hư không, từ lòng đất, lại như từ sâu trong tâm trí cô ta.
Lilith như tỉnh mộng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói: "Được, bá tước đại nhân, cháu đồng ý, sẽ ... đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy. Từ nay về sau, cháu chỉ làm cháu gái của Huyết tộc!”
Dracula quay người lại nhìn cô ta, hài lòng gật đầu: "Tốt lắm!"
“Vậy bước tiếp theo, cháu phải làm gì?" Lilith hỏi.
“Ùm ... Bran ... "
Bá tước Dracula hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên một tia tham lam rồi biến mất.
"Nghiên cứu về kháng lại lời nguyền, chúng ta chưa từng dừng lại, cho đến khi mẹ cháu qua đời. Nhưng may thay, nhờ có máu của ta và Duke, phòng thí nghiệm vẫn miễn cưỡng vận hành được, không để hàng trăm năm nghiên cứu trước đây uổng phí. Hãy đến Hắc giáo đường đi, nơi đó cần cháu, Huyết tộc cần cháu!”
"Được, bá tước đại nhân!" Lilith đồng ý ngay không chút do dự, thậm chí chẳng hỏi đến Hắc giáo đường làm gì.
“Không, ta đã bảo cháu rồi, đừng gọi ta là bá tước đại nhân nữa, hãy gọi ta là - ông!" Gương mặt Dracula trở nên hiền hòa.
"Vâng, ông." Lilith cảm thấy tình thân đã mất từ lâu như trào dâng trở lại, bù đắp cho cơn ác mộng kinh hoàng kia.
"Đi đi ... " Dracula cười nói.
Sau khi Lilith rời đi, Dracula bước đến bên cửa sổ, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ với ánh mắt chán ghét.
Dù lâu đài Bran nằm trong rừng sâu, nhưng một khi mặt trời lên cao, rừng rậm cũng không thể ngăn ánh mặt trời chiếu vào, trừ khi xây cả tòa lâu đài dưới lòng đất
Nhưng Dracula lại ghét dưới lòng đất hơn, nơi đó tối tăm vĩnh hằng như địa ngục.
Bọn họ từng sống dưới lòng đất không biết bao nhiêu thế kỷ, vất vả mãi mới có thể trở lại mặt đất.
Tòa lâu đài này, gánh vác vinh quang của Huyết tộc, cũng ghi lại nỗi nhục của Huyết tộc.
"Sắp thành công rồi!" Dracula lẩm bẩm, sau đó quay lại bên chiếc ghế, nhưng không ngồi xuống, mà dùng móng út tay phải rạch nhẹ lên ngón trỏ tay trái, lập tức tạo ra một vết cắt nhỏ trên ngón trỏ, một giọt máu tươi rơi xuống ghế.
Dracula xoay người rời đi.
Chiếc gậy chống xuống đất phát ra tiếng "cộc cộc", hòa cùng tiếng sàn gỗ kêu "kẽo kẹt" vì bị thân thể nặng nề của ông ta đè nén, dần dần khuất xa.
Trên ghế, giọt máu ấy phồng lên, rồi biến thành một hình dạng giống hệt Dracula.
Sáng sớm ở Romat vô cùng yên tĩnh, thành phố không lớn, bao quanh là rừng núi và thung lũng, tĩnh mịch mà mang theo mấy phần huyền bí.
“Không khí thật trong lành, lão ma cà rồng này cũng biết chọn chỗ ghê." Trần Văn Học vừa hít thở không khí trong lành ở Romat vừa nói.
Lâm Thiên Hào và Joyce đều hơi sốt ruột, nhất là Lâm Thiên Hào, sự mất tích của Lilith khiến ông ta đánh mất vẻ bình tĩnh và điềm đạm vốn có ở độ tuổi này.
Ông ta nhìn trái nhìn phải, hy vọng có thể tìm thấy chút dấu vết liên quan đến ma cà rồng.
"Tôi cũng mới đến Romat lần đầu, trước giờ chỉ nghe Lilith nhắc đến, hình như vị bá tước kia sống trong một tòa lâu đài cổ xưa." Lâm Thiên Hào nói.
Joyce đi hỏi thăm người qua đường về lâu đài cổ xưa gần đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!