Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Dominic không biết mình đã rời khỏi đồn cảnh sát bằng cách nào.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, qua đột ngột, đen mức suy nghĩ của anh ta còn chưa kịp đuổi theo bước chan mình. Nhay ra khỏi bức tường sau đồn cảnh sát, tấ cả những sự ủng hộ và tin tưởng quen thuộc đều tan rã sau lưng.

Trên đường phố, người đi đường vội vã, cuộc sống dưới ánh mặt trời của thành phố không khác gì ngày thường, nhưng anh ta thì đã từ một cảnh sát trở thành một tên tội phạm bỏ trốn. Dominic cảm thấy mình như một chiếc lá rơi, bị gió cuốn khỏi cánh rừng quen thuộc, rơi xuống một mảnh đất xa lạ.

"Dominic, đi mau! Anh phải dẫn đường!" Trần Văn Học thúc giục.

Dominic bước đi một cách máy móc, băng qua những con phố, rẽ ngoặt, đi vào đường nhỏ, rồi lại trở ra đường lớn, vòng qua mé quảng trường, tránh cảnh sát tuần tra và những người có thể nhận ra anh ta, và cả những chiếc camera giám sát rải rác khắp thành phố.

Tất cả những điều ấy diễn ra quá đỗi tự nhiên, thậm chí không cần suy nghĩ, giống hệt một tên tội phạm chuyên nghiệp.

Trong lòng Dominic đầy sự chán nản, ngoài việc dẫn họ đến Hắc giáo đường, anh ta không biết mình còn có thể làm gì.

Nhưng, Hắc giáo đường có thể rửa sạch nỗi oan cho anh ta không?

Nếu không thể, vậy đi đến đó làm gì?

Khi những ngọn tháp nhọn cao vút và bức tường đen dần hiện ra trước mắt, Dominic dường như nhìn thấy số phận của chính mình, một vực sâu đen tối.

Hắc giáo đường giống như một người khổng lồ màu đen âm thầm đứng trong thành phố náo nhiệt, gio cánh tay lên, ngước nhìn bầu trời, chờ ánh mặt trời rọi lên cơ thể mình.

Nhưng ánh mặt trời cũng không thể chiếu sáng những vết cháy đen còn lại sau hỏa hoạn, giống như trí tuệ con người chẳng thể soi thấu bóng tối của lịch sử để tìm kiếm chân tướng.

Bề mặt đá đen phản chiếu ánh sáng lấp lánh ở những góc độ khác nhau, mỗi phiến đá của tòa kiến trúc này dường như đều gánh vác một câu chuyện, sự trầm tĩnh và sức mạnh vượt qua thời gian.

"Chính là nơi này." Dominic nói.

Trần Văn Học ngẩng đầu nhìn: "Lớn vậy à, tôi còn tưởng là một nhà thờ nhỏ

cơ."

Cánh cửa chính của nhà thờ đóng chặt.

"Trước đây vẫn mở cửa mà, đông du khách lắm, không biết gần đây vì sao lại đóng, chắc là đang sửa chữa." Dominic nói.

"Chúng ta trèo tường vào đi." Joyce nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!