Tuy cảnh tượng hàng chục ma cà rồng đang gặm xác Joyce trong đại sảnh Hắc giáo đường đáng sợ, nhưng so với hàng vạn oán linh trong cung điện ngầm của lâu đài, thì chẳng đáng là gì.
Lúc này, Lý Dục Thần đang đứng giữa muôn vàn oán linh đó.
Tiếng cười của bá tước Dracula vẫn còn vang vọng trong cung điện ngầm tối tăm.
"Cậu có cảm nhận được oán khí của bọn họ không? Đúng vậy, lòng hận thù của họ cuồn cuộn như sóng trào! Họ căm ghét bất kỳ sinh vật nào còn sống, bởi vì chính họ đã chết!"
"Con người là như vậy đấy, họ chẳng bao giờ hận kẻ thực sự hại mình, áp bức mình, mà chỉ hận những người cũng đáng thương như họ nhưng sống khá hơn họ chút."
“Chúng tôi đã hút cạn máu của họ, nhưng họ không hận chúng tôi, bởi vì trên thân chúng tôi có thần tính. Họ không hận Thần, cũng không dám hận Thần, họ chỉ hận những kẻ còn sống, ví dụ như cậu. Tại sao không phải cậu chết, mà là họ? Vậy nên họ sẽ đến đòi mạng cậu!”
"À, cậu có thể giết sạch bọn chúng! Khiến những oán linh này từ nay biến mất khỏi thế gian, nhưng oán khí cùng thù hận đó, sẽ do cậu gánh chịu. Cậu sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của Thiên Đạo, vô tận lôi kiếp đang chờ cậu, có lẽ sẽ giáng xuống ngay lúc này."
"Dĩ nhiên, cậu cũng có thể mở ra khe hở, thả bọn chúng ra ngoai. Bên ngoai có rất nhiều sinh linh có thể kéo đi mối hận thù của bọn chúng, bốn trăm ngàn dân cư của Romat sẽ bị xé xác thành từng mảnh, rồi có thêm bốn trăm ngàn ác linh đầy oán khí. Ha ha ha ha ... ”
Dracula nhìn thấy Lý Dục Thần đứng bất động tại chỗ, như thể đang rơi vào thế khó xử, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Ông ta ngồi xuống chiếc ghế sang trọng trong địa cung, tay vịn khắc rắn với dơi, tựa như vị vua đang đăng cơ.
“Chỉ chút nữa thôi, nghi lễ tại Hắc giáo đường sẽ hoàn tất, Huyết tộc sẽ được cứu, chúng tôi sẽ trở về bên cạnh Thần, còn cậu, sẽ vạn kiếp bất phục!"
"Vậy à? Huyết tộc các người có được cứu hay không thì tôi không biết, nhưng tôi có thể cá rằng, chắc chắn ông không có phần." Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
Dracula sững người, vô thức nhíu mày.
Ông ta không hiểu Lý Dục Thần lấy đâu ra sự tự tin đó, vì sao đến lúc này vẫn bình thản như thế, chẳng phải lẽ ra nên hoảng loạn, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hay sao?
“Hừ, để xem cậu có cách gì thoát ra khỏi đám vong linh này không, giết hết bọn chúng à, rồi tự chuốc lấy Thiên Đạo trừng phạt, vạn kiếp bất phục sao?"
“Không cần. Tôi không tu Thiên Đạo, chỉ tu chính mình. Bọn họ là sống hay chết, là oán hận hay cảm ân, chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng mà ... "
Lý Dục Thần khẽ cười.
“Tôi có thể dẫn lực của Thiên Đạo đến đây, Huyết tộc các người đã sát hại biết bao sinh linh, kẻ nên gánh chịu vạn kiếp Thiên Đạo trừng phạt ... Chính là các người!"
Dracula cười khinh: "Đừng mạnh miệng nữa, bọn đạo sĩ Đông Phương các cậu chỉ giỏi võ mồm thôi. Dẫn Thiên Đạo đến đây, nực cười, đây là Romat, đất của thần, Thiên Đạo của các cậu không có hiệu lực ở đây, chúng tôi có Thần của mình!”
"Vậy à, vậy thì để xem thần của các người có bảo hộ nổi ông không."
Lý Dục Thần nói xong, giơ tay lên quá đỉnh đầu, lòng bàn tay hướng lên trời, như đang nâng đỡ thứ gì đó, như đang nắm bắt điều gì đó.
Dracula nhìn anh như xem trò hề, đợi mãi chẳng thấy gì xảy ra thì bật cười: “Đừng diễn nữa, đây không phải sân khấu."
Nhưng đúng lúc đó, ông ta phát hiện có điều bất thường.
Đám oán linh ban đầu như thủy triều tràn về phía Lý Dục Thần, chỉ là bị pháp lực quanh thân anh ngăn cản, chúng không ngừng lao vào, cuồn cuộn không dứt. Chỉ cần pháp lực của anh cạn kiệt, chúng sẽ nhào lên, hút khô máu thịt của anh, rồi xé nát linh hồn anh.
Nhưng lúc này, hàng vạn oán linh bỗng trở nên ngây dại, như người máy đột nhiên mất điện, đứng yên bất động tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!