Gương mặt Hawkworth méo mó, tỏ ra vô cùng đau đớn.
Trần Văn Học thấy nét mặt ông ta thì cũng hiểu ra điều gì đó, muốn buông tay, nhưng hộ tâm kính đã bị rút ra.
Dưới lớp kính là một trái tim, phát ra ánh sáng kỳ dị.
Còn lồng ngực Hawkworth thì đã trống rỗng, lộ ra cả những chiếc xương sườn gãy nát như bằng thép không gỉ.
Trần Văn Học kinh hãi.
"Đeo nó ... vào ... " Hawkworth nhìn anh ta bằng ánh mắt khích lệ, tràn ngập chờ mong.
"Đây là ... trái tim kỵ sĩ?"
"Đúng vậy ... trái tim ... k sĩ ... dũng cảm ... khiêm nhường ... hy sinh ... "
Giọng của Hawkworth càng lúc càng yếu, ánh mắt chuyển về phía Lilith, ánh lên tia dịu dàng cuối cùng, rồi dần dần nhắm mắt lại.
Lilith nắm lấy tay ông ta, một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt, chầm chậm lăn qua những nếp nhăn trên má.
Người đàn ông đã tạo ra cô ta, cuối cùng cũng được giải thoát.
Oán hận trong lòng cô ta cũng tan biến trong khoảnh khắc này.
Trần Văn Học nâng trái tim trong suốt như thủy tinh trong tay, cảm thấy nó ấm nóng, hơi nóng thông qua cánh tay truyền vào thân thể anh ta, đánh thức những gì đang tiềm tàng.
Tay anh ta run rẩy, đưa trái tim kỵ sĩ vào khe hở trên giáp ngực.
Một luồng sáng bùng lên ở ngực, kèm theo cơn đau không thể chịu nổi, anh ta cảm thấy tim mình bị ép vỡ, có thứ gì đó chui vào bên trong.
Anh ta hét lên trong đau đớn.
Mọi người nhìn anh ta đầy kinh ngạc và lo lắng, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi ánh sáng tan đi, Trần Văn Học cũng ngừng gào thét, mà bộ giáp vốn rộng thùng thình trên người anh ta bỗng như co sự sống, tự co lại theo voc dang anh ta, trở nên ôm sát cực kỳ vừa vặn.
Một lúc sau, Trần Văn Học thu lại vẻ mặt đau đớn, nhẹ nhàng đặt tay lên lồng ngực tan vỡ của Hawkworth, khẽ thì thầm: "Dũng cảm ... khiêm nhường ... hy sinh ... lão Hawk, ông cứ yên tâm mà đi nhé!"
Anh ta bèn đứng dậy, nhặt chiếc mũ sắt đã nứt vỡ đội lên đầu.
Thương dài của Hawkworth đã gãy, Trần Văn Học tiện tay nhặt từ dưới đất lên một cây thương rơi ra từ quân đoàn kỵ sĩ, siết chặt trong tay.
Một luồng tinh thần mạnh mẽ bùng nổ từ cơ thể anh ta.
Trong khoảnh khắc ấy, anh ta đã trở thành một kỵ sĩ chân chính.
Phía xa, Poseidin cũng đã chữa lành vết thương, dẫn theo đội quân hải thú của hắn, phát động xung phong một lần nữa.
Trần Văn Học cầm thương, lao về phía Poseidin.
Dominic ngơ ngác nhìn bóng lưng anh ta, lẩm bẩm: "Không phải đã nói là dẫn mọi người chạy trốn à? Đánh không lại mà!"
"Không trốn được đâu!" Joyce lắc đầu, "Nơi này là chiến trường cổ bị phong ấn, hơn nữa còn là chiến trường của ma thần. Sức mạnh bốn đại thánh quang thiên sứ hợp lực tấn công anh Lý mới khiến thời không này mở ra một khe hở, cuốn chúng ta vào. Muốn ra ngoài, phải đợi trận chiến kết thúc."
"Trận chiến kết thúc? Khi nào trận chiến mới kết thúc?" Dominic hỏi.
"Hoặc Poseidin chết, hoặc tất cả chúng ta chết." Joyce đáp.
Dominic liec nhìn chiến cuộc phía trưoc, hai thu như thủy triều dang cuồn cuộn lao tới, Trần Văn Học như chiếc thuyền lướt sóng, lao thẳng về phía trước.
Trước mặt anh ta, chính là Poseidin trông khổng lồ đến mức không thể đánh
bại.
Trần Văn Học nhảy lên không, giống như Hawkworth vừa nãy, giơ cao cây thương trong tay đâm về phía Poseidin.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!