Trên hồ Linh Sơn, mưa khói mù mịt.
Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Thu Thanh đi xe nhẹ, người ít, đến khu vườn tư gia cổ điển bên bờ hồ Linh Sơn.
Năm xưa, dưới sự thu xếp của Tiền Khôn, toàn bộ phương án phát triển hồ Linh Sơn đã được sửa đổi, giữ lại mảnh đất hoang ven hồ này để dành cho mộ phần của Lý Hữu Toàn và Lâm Thượng Nghĩa.
Sau đó, tập đoàn Kinh Lý trỗi dậy, giành được một nửa quyền phát triển hồ Linh Sơn từ tay nhà họ Phùng, rồi xây một khu vườn cổ điển trên mảnh đất hoang ấy.
Hai ngôi mộ bên trong không hề bị động chạm, vẫn như xưa, không bia, không chữ, tựa những nấm mồ hoang.
Nghiêm Tuệ Mẫn che ô, từ xa đã thoáng thấy hoa tươi trước mộ, ngạc nhiên nói: "Ủa, ai lại đến viếng mộ sớm thế? Không lẽ Mộng Đình và Dục Thần về rồi sao?"
Lâm Thu Thanh nói: "Sao có thể? Dục Thần sang Châu Âu, Mộng Đình ra thủ đô, làm sao về nhanh thế được?"
"Cũng chưa chắc, ông đâu biết bản lĩnh của con rể mình, muốn về một chuyến, vèo cái là xong."
"Vẫn không thể, tụi nó về sao lại không báo với mình? Chuyện khác thì thôi, chứ tảo mộ Thanh Minh nhất định sẽ báo cho chúng ta, đâu có chuyện bỏ mặc hai ông bà già ở nhà."
"Thôi thôi thôi, gì mà hai ông bà già, ông mới già, tôi thì không nhé!" Nghiêm Tuệ Mẫn trợn mắt nói.
"Được được được, bà không gia, bà trẻ, ba vẫn là cô gai nhỏ thôi!" Lâm Thu Thanh chẳng muốn đôi co với vợ.
Nghiêm Tuệ Mẫn bật cười: "Đúng vậy, từ khi uống thuốc con rể cho, ông không thấy mấy năm nay tôi càng ngày càng trẻ ra à, tinh lực cũng ngày càng dồi dào nữa!”
Lâm Thu Thanh vừa nghe tới chữ "thuốc" thì mặt liền biến sắc, lại nghe tới hai chữ "tinh lực" thì cảm thấy đau lưng, vội nói: "Được rồi được rồi, mau đi quét mộ cho bố chúng ta và anh Hữu Toàn đi."
Nghiêm Tuệ Mẫn ừ một tiếng, rồi vội vàng nhận đồ cúng từ tay tùy tùng, bận rộn chuẩn bị.
Chỉ là trước mộ đã có hoa, không tiện dẹp đi, nên đồ cúng của bà ta chỉ có thể đặt ở bên ngoài, khiến bà ta rất khó chịu.
"Rốt cuộc là ai vậy?"
Nghiêm Tuệ Mẫn lẩm bẩm, nhìn đóa hoa tươi ướt mưa, như khuôn mặt thiếu nữ u sầu.
Ngay tại bờ hồ Linh Sơn cách đó không xa, Đinh Hương che ô, một mình bước nhanh dọc theo con đường nhỏ ven hồ.
Bây giờ cô ấy cực kỳ bận rộn, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình không có ở đây, Mã Sơn cũng vắng, cô ấy trở thành chủ nhân của Ngô Đồng Cư.
Ngô Đồng Cư không chỉ là một ngôi nhà, mà còn là gốc rễ ở Hòa Thành của Lý Dục Thần. Giống như Hầu Thất Quý trong căn nhà họ Lý ở thủ đô, không chỉ là quản gia của ngôi nhà, mà còn là tổng quản toàn bộ việc kinh doanh của nhà họ Lý ở thủ đô.
Đinh Hương không rành kinh doanh, cũng không giỏi đối nhân xử thế, may là có chị Mai giúp, lại thêm cô bạn thân Triệu Xuyến gia nhập, trở thành trợ thủ của cô ấy.
Hiện nay hầu như toàn bộ việc kinh doanh và xã giao đều do chị Mai và Triệu Xuyến xử lý, nhưng nhiều việc lớn trong nhà vẫn cần Đinh Hương quyết định.
Đinh Hương cũng hiểu, bản thân phải gánh vác trách nhiệm này.
Ngay trước Thanh Minh, cô ấy còn đặc biệt tới núi Vũ Di, thăm Ô Long chân nhân và Từ Thanh, cùng mấy lão yêu quái như lão quái Hồng Bào, Bán Thiên Yêu, mang quà cho họ, coi như thay mặt Lý Dục Thần bày tỏ thái độ.
Khi trở về, cô ấy lại lấy rất nhiều trà từ vườn trà của Từ Thanh, rồi cùng chị Mai tới từng nhà trong giới hào môn thế gia ở Hòa Thành và Tiền Đường để thăm hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!