Đinh Hương và Từ Hiểu Bắc gặp lại nhau ở trấn cổ Đường Khê.
"Thế nào, có phát hiện gì không?" Vừa nhìn dáng vẻ của Từ Hiểu Bắc, Đinh Hương đã biết là không có kết quả, nhưng cô ấy vẫn hỏi.
"Không có." Từ Hiểu Bắc lắc đầu.
Đinh Hương đứng bên bờ kênh đào, lấy ra cái la bàn.
“Ồ, cái này là để xem phong thủy à?" Từ Hiểu Bắc chưa từng thấy la bàn Lục Hư Luân Chuyển, tò mò hỏi.
Đinh Hương không nói gì, chỉ âm thầm đọc La Bàn Kinh, vận chuyển Lục Hư Luân Chuyển Đại Pháp.
Hai bên bờ kênh đào, những cành liễu xanh biếc, sau hàng liễu là những ngôi nhà mái ngói kiểu Giang Nam tường trắng ngói xám, từng mảng từng mảng, phân bố xen kẽ hài hòa.
Từ Hiểu Bắc bỗng có chút hoang mang, cảm giác cây và nhà đều đang chuyển động, giống như nhiều bức tranh cổ chồng lên nhau, nhưng lại không chồng khít hoàn toàn, bị gió thổi lay động, trôi chảy như mặt nước kênh đào.
Trong khoảnh khắc ấy, Từ Hiểu Bắc ngỡ như mình đã bước vào trong tranh, tất cả đều trở nên hư ảo.
Tiếp đó, gã thoáng thấy giữa đám bèo nước ven bờ sông, có bóng rắn trắng vụt qua.
"Ở kia!" sợ hãi kêu lên, nhưng khi gã chỉ tay về phía đó thì ánh sáng đã sớm biến mất, như gợn sóng trên mặt nước, thời khắc này đã không còn là lúc ban nãy nữa.
"Không sai, bọn chúng đi đường này, theo tôi." Đinh Hương thu la bàn, men theo bờ sông, lao nhanh về hướng thành Tiền Đường.
Từ Hiểu Bắc há miệng định nói gì đó, rồi lại theo sát phía sau.
Hai người men theo kênh đào đi thẳng vào Tiền Đường, đến Võ Lâm, qua hồ Tiền Đường, lên con đường núi phía tây, một mạch lên đến chùa Thiên Trúc.
Cổng chùa Thiên Trúc mở rộng, bên trong lại chẳng có lấy một bóng người.
Đinh Hương và Từ Hiểu Bắc đi thang ra hậu viện.
Vô Hoa đang tựa vào bậc đá ngoài hiên đình, trên mặt đất còn có mấy hòa thượng nằm sõng soài.
Đinh Hương bước lại kiểm tra, thấy mấy hòa thượng kia đều bị điểm huyệt, hôn mê bất tỉnh, chỉ có Vô Hoa là bị thương nặng.
Cô ấy lấy ra viên thuốc, nhét vào miệng Vô Hoa, rồi vận chân khí truyền vào huyệt đạo, giúp Vô Hoa trị thương.
Một lúc sau, Vô Hoa dần dần tỉnh lại.
"Đại sư Vô Hoa, xảy ra chuyện gì vậy?" Đinh Hương và Từ Hiểu Bắc cùng đỡ Vô Hoa ngồi dậy.
"Các vị đến rồi!" Vô Hoa thở phào nhẹ nhõm, rồi ngang đầu nhìn về phía trước, gương mặt hiện vẻ đau đớn.
Đinh Hương tưởng là do y thuật của mình chưa đủ, đang định kiểm tra lại, nhưng khi quay đầu nhìn, mới biết Vô Hoa không phải đau đớn về thể xác, mà là vì ngôi tháp Phật thờ xá lợi Trí Nhẫn đã đổ sập.
"Ai làm?" Đinh Hương hỏi.
"Là hòa thượng đi hành khất tên Tuệ Hàng, nói rằng đến từ thiền viện Tử Trúc ở Phổ Đà." Vô Hoa lộ vẻ hổ thẹn "Là lỗi của tôi, tôi đã phụ lòng sư phụ!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!