Từ Hiểu Bắc đang noi thì chợt thay sac mat Đinh Hương, vội vang ngậm miệng.
Đinh Hương nghe mà khó chịu, nhưng cũng biết lời Từ Hiểu Bắc có thể là thật, bèn nói: “Đi, chúng ta đến Phổ Đà.”
Vô Hoa nói: "Tôi đi cùng hai người, Phổ Đà là thánh địa Phật Môn, tôi là hòa thượng, sẽ dễ nói chuyện hơn."
Đinh Hương gật đầu nói: "Cũng được, xá lợi của đại sư Trí Nhẫn nhất định phải lấy về."
Ba người cùng nhau cứu tỉnh các hòa thượng trong chùa.
May mà Tuệ Hàng không giết ai trong chùa, có lẽ cũng kiêng kỵ Phật pháp, nên chỉ đánh bị thương Vô Hoa, còn các hòa thượng khác đều không hề hấn gì.
Vừa định đi thì chị Mai gọi điện đến, hỏi Đinh Hương có tin tức gì không.
Đinh Hưong lập tức kể lại tình hình cho chị Mai, noi mình se đi Phổ Đà, nhờ chị Mai chăm sóc Ngô Đồng Cư.
Chị Mai trầm ngâm rồi nói: "Chị nghe từ đảo Cửu Long truyền tin đến, gần đây long mạch dưới đáy biển có biến động, động đất liên tiếp xảy ra, e là có rồng dịch chuyển. Em một mình đi Phổ Đà chị không yên tâm, nếu em xảy ra chuyện, chị biết ăn nói thế nào với Dục Thần? Thế này đi, chị cùng em đi."
Đinh Hương nghĩ cũng được, dù sao Ngô Đồng Cư dạo này cũng không có việc gì, nhất định phải tìm Tiểu Bạch và Tiểu Hắc về, có chị Mai ở đó, thêm một người để bàn bạc, cũng sẽ nắm chắc hơn.
Họ lập tức quay về Hòa Thành trước, sau khi hội hợp với chị Mai thì dứt khoát điều trực thăng đến, bay thẳng đến núi Phổ Đà.
Đến Phổ Đà, thì trời đã là buổi chiều.
Bốn người đi thẳng tới thiền viện Tử Trúc.
Vì Vô Hoa là người xuất gia, nên sau khi thông báo lập tức được dẫn vào trong viện.
"Xin hỏi quý tự có hòa thượng nào tên Tuệ Hàng không?" Vô Hoa hỏi thẳng.
Hòa thượng tiếp đãi họ lắc đầu nói: "Vị sư huynh này chắc nhầm rồi, bổn tự không có người xuất gia nào có chữ lót là Tuệ, thế hệ của phương trượng là chữ Giác, đến thế hệ của sư phụ là chữ Hải, còn thế hệ của tiểu tăng là chữ Bình, pháp hiệu Bình Quang."
Vô Hoa sững người, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ là bị lừa sao?
Nếu đúng là có người giả làm hòa thượng, thì rắc rối lớn rồi.
“Vậy có khả năng là người của chùa khác trên núi Phổ Đà, có quan hệ thân cận với các vị không?"
Bình Quang nghĩ rồi nói: “Bần tăng không có ấn tượng gì, theo tôi được biết thì ở núi Phổ Đà cũng không có tông phái nào có chữ Tuệ. Nếu xét theo chính thống, đời chữ Tuệ hẳn là bối phận từ xưa rồi.”
Đúng lúc thấy bên ngoài có hòa thượng khác đi ngang, lập tức gọi: "Sư đệ Bình Ba, đệ có biết trên núi có ngôi chùa nào có sư huynh thuộc đời chữ Tuệ không?”
“Đời chữ Tuệ? Sao có thể chứ, từ sau Lục Tổ đến nay, ai dám tự xưng chữ Tuệ?"
Hòa thượng tên Bình Ba bước vào, đột nhiên nhìn chằm chẳm vào chị Mai, không chớp mắt như người mất hồn.
Đinh Hương và mọi người đều thấy kỳ lạ, thậm chí trong lòng có chút khó chịu, đã là hòa thượng mà còn nhìn chằm chằm vào phụ nữ như kẻ háo sắc vậy sao?
"Bình Ba sư đệ ... " Bình Quang cũng thấy không ổn, khẽ nhắc.
Lúc này Bình Ba mới hoàn hồn, nhưng vẫn nhìn chị Mai, bỗng nói: "Nữ thí chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Chị Mai lấy làm lạ: "Tiểu sư phụ, chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Bình Ba mỉm cười: "Vài năm trước, tại núi Chiêu Bảo ở Dũng Thành, từng có duyên gặp gỡ, khi đó tôi theo sư phụ xuống núi, thấy vẻ đẹp của thí chủ, sợ hãi tưởng là tiên nữ hạ phàm. Hôm nay gặp lại, ngoài bất ngờ, trong lòng còn dậy sóng, thật sự là do tôi tu hành chưa đủ, thẹn với cái tên 'Bình Ba', a di đà phật!"
Chị Mai luc này mới chợt nhớ ra, năm đo ở Dung Thành đi với Lý Dục Thần đến thành Uy Viễn, khi lên núi Chiêu Bảo thì gặp hai thầy trò một già một trẻ từ trên núi xuống, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!