Vô Hoa ngăn thế nào cũng không được, chỉ đành mặc ông ta, miễn cưỡng nhận trọn một lạy này.
Bình Quang và Bình Ba ở phía sau cũng lạy xong, chẳng những không giận, ngược lại còn thêm phần kính sợ.
"Đại sư Hải Không, chuyện của Tuệ Hàng ... " Vô Hoa hỏi.
"Hầy, chuyện này nói ra thì dài." Hải Không thở dài, "Tên Tuệ Hàng này quả thật từng xuất gia ở thien viện Tử Trúc, vốn tên là Giác Hàng, là tang nhân có tên lót chữ Giác, là sư huynh đệ của sư phụ tôi - Giác Chiếu, tính ra, tôi phải gọi ông ta một tiếng sư thúc."
"Ông ta ở đâu?"
"Ông ta không ở đây. Hơn hai mươi năm trước, ông ta đã đổi tên thành Tuệ Hàng, rời khỏi Phổ Đà rồi. Tôi thật không ngờ, ông ta còn tự xưng là tăng nhân thiền viện Tử Trúc."
"Tại sao ông ta phải đổi tên, tại sao rời khỏi Phổ Đà, sau khi rời đi thì đã đến đâu?" Đinh Hương hỏi một loạt câu hỏi.
"Có vài chuyện tôi cũng không nói rõ được. Các vị, xin hãy theo tôi, tôi dẫn mọi người đi gặp sư phụ của tôi."
Hải Không nói xong liền dẫn đường phía trước, đưa mọi người đi ra ngoài, xuyên qua cả một rừng trúc tím, đến trước một căn nhà nhỏ yên tĩnh độc lập.
"Xin chư vị chờ một lát, tôi vào trong nói rõ tình hình."
Hải Không hơi khom người, rồi vào phòng, một lát sau đi ra nói: "Gia sư mời các vị vào."
Mọi người bèn cùng vào phòng.
Bên trong là một gian phòng chỉ rộng một trượng vuông, giữa phòng trải một tấm đệm, một ông lão gầy gò ngồi trên đệm, mặc hải thanh màu mộc lan, tóc trên đỉnh đầu đã rất dài, rõ ràng đã lâu không cắt, xõa xuống, bạc trắng thưa thớt.
Mọi người đều hơi sững lại, bởi dáng vẻ của ông lão này khác xa cao tăng trong tưởng tượng, ngoài thân thể sạch sẽ ra, thì trông giống một kẻ ăn mày lâu ngày chưa được no bụng.
"Bình Ba, Bình Quang, còn không mau bái kiến sư tổ!" Giọng Hải Không trở nên uy nghiêm.
"Bái kiến sư tổ!" Bình Ba và Bình Quang chắp tay, định quỳ xuống hành lễ.
Đại sư Giác Chiếu nhẹ nhàng nâng bàn tay gầy gò, nét mặt hiền từ: "Được rồi, được rồi, không cần đa lễ, các con đều là những đứa trẻ ngoan."
Ông ấy nói xong lập tức có một luồng sức mạnh hiền hòa nhưng mạnh mẽ đỡ lấy bọn họ, khiến họ không quỳ xuống được.
Lời Giác Chiếu nói cũng chẳng giống lời cao tăng Phật Môn, ít nhất những người ở đây chưa từng nghe lão hòa thượng nào gọi đệ tử mình là đứa trẻ ngoan.
Ông ấy nói xong lập tức có một luồng sức mạnh hiền hòa nhưng mạnh mẽ đỡ lấy bọn họ, khiến họ không quỳ xuống được.
Lời Giác Chiếu nói cũng chẳng giống lời cao tăng Phật Môn, ít nhất những người ở đây chưa từng nghe lão hòa thượng nào gọi đệ tử mình là đứa trẻ ngoan.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!