Bên bờ Nhược Thủy, một dáng người kiều diễm đang men theo bờ sông mà
đi.
Cô ấy khi thì thoắt cái đã biến mất vào hư không, vượt qua nghìn núi trong chớp mắt; khi thì nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, tựa bướm sặc sỡ đáp xuống cành cây xanh biếc.
Khi lại dừng bước nơi vách núi, đối diện dòng sông mà trầm ngâm.
Nhược Thủy phẳng lặng như gương, bóng núi phía bên kia mờ ảo, nhìn không rõ lắm.
Cô ấy đưa tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một con hạc giấy đã gấp sẵn. Cô ấy thổi một hơi, đôi cánh hạc giấy liền mở ra, nhẹ nhàng vỗ.
Cô ấy hô một tiếng: "Đi!"
Một tiếng hạc kêu, hạc giấy hóa thành bạch hạc, lao thẳng lên trời, bay về phía bờ bên kia của Nhược Thủy.
Bạch hạc vừa mới bay qua rìa Nhược Thủy, tiến vào không trung trên mặt sông, bỗng lộn một vòng, rồi rơi thẳng xuống.
Cô ấy vội vàng đưa tay, hô một tiếng "Thu!"
Tay nắm vào hư không, chộp lại một bóng hạc, mở lòng bàn tay ra, nhưng tàn ảnh thoáng lóe lên rồi biến mất, ngay cả một mảnh giấy vụn cũng không bắt được.
Mà bạch hạc kia, đã rơi xuống nước, phía dưới dường như có một sợi dây kéo xuống, chìm thẳng, biến mất tăm.
Mặt nước lại không dậy nổi một gợn sóng, vẫn phẳng lặng như gương.
Cô ấy khẽ thở dài, không còn cách nào.
Chợt thần niệm nhận thấy phía xa có khí tức sống và dao động pháp lực nhẹ.
"Vãn Tình?" Trong lòng cô ấy không khỏi vui mừng.
Nơi này là Nhược Thủy, là rìa thế giới Côn Luân, linh khí mỏng, cực hiếm khi có người tu hành đến. Hơn nữa tu vi không đủ thì cũng chẳng thể đến được nơi này.
Ngoài Hướng Vãn Tình phụng mệnh tuần tra Nhược Thủy, còn có thể là ai?
Trong mắt cô ấy ánh lên vẻ mừng rỡ, thân hình thoắt một cái liền biến mất ở vách núi, chỉ để lại trong hư không một làn hương nhè nhẹ.
Hương chưa tan, cô ấy đã xuất hiện ở nơi cách đó mấy chục dặm. Nơi này là một khúc ngoặt gấp của Nhược Thủy, vốn là đoạn hiếm hoi của Nhược Thủy có nước chảy xiết, nhưng bây giờ cũng đã tĩnh lặng.
Trong vịnh, bên bờ có một ngọn núi nhỏ, núi không cao nhưng cực kỳ dốc. Tầm nhìn trên đỉnh núi cực rộng, ngay chỗ Nhược Thủy xoáy vòng, từ đây có thể nhìn thấy tình hình địa thế khác nhau của hai bên dòng Nhược Thủy.
Lúc này, trên đỉnh núi có một người đàn ông đang đứng, quần áo trắng toàn thân, tay chắp sau lưng, đang xuất thần nhìn mặt nước.
Cô ấy từ hư không hiện ra, xuất hiện ở phía sau người đàn ông, nhìn bóng lưng dường như hơi quen.
Người đàn ông quay đầu, mỉm cười với cô ấy: "Thất sư tỷ, tỷ đến rồi!"
"Dục Thần!" Người phụ nữ kinh ngạc kêu lên.
Người phụ nữ này, chính là sư tỷ của Lý Dục Thần - Tô Bích Lạc, đứng thứ bảy ở Thiên Đô.
"Sao đệ lại ở đây?" Tô Bích Lạc hỏi.
"Đệ gặp Ngũ sư huynh ở Châu Âu, huynh ấy nói Hướng sư tỷ truyền tin về rằng Nhược Thủy ngừng chảy rồi, đe không yên tâm, nen đến xem thử." Lý Dục Thần đáp
Tô Bích Lạc khẽ gật đầu: "Thật hiếm có khi đệ vẫn nhớ tới Vãn Tình, xem ra cũng còn chút tình nghĩa, chẳng như lời ngoài kia đồn."
"Ngoài kia đồn đệ thế nào?" Lý Dục Thần cười hỏi.
"Họ nói đệ phản đạo, nghịch thiên mà đi, phản bội sư môn để nhập ma đạo."
Tô Bích Lạc vừa nói, vừa nhìn thẳng vào mắt Lý Dục Thần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!