Lý Dục Thần thở dài: "Mỗi lần phân ra thì lại yếu đi một phần. Hiện nay thời thế rối ren, đệ lại có quá nhiều nơi muốn đến. Nếu phân thân quá nhiều, e rằng sẽ chẳng làm chuyện gì nên thân. Huống hồ ... "
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Đệ là duy nhất, sao lại cần phân thân? Phân thân trong tu hành truyền thống, vốn là mượn trời để hóa thành, mà cái bóng ấy cũng chỉ là hóa thân của Thiên Đạo, chứ cũng chẳng phải là chân thân của mình. Vì vậy Nhị sư huynh dốc hết sức vào một kiếm đó cũng chẳng cầu phân thân, mà chỉ cầu bản thân mình."
"Hóa thân của Thiên Đạo chứ chẳng phải là chân thân của mình?" Tô Bích Lạc nhất thời không hiểu nổi lý luận của Lý Dục Thần: "Vậy hiện giờ đệ là gì? Là Lý Dục Thần hay là hóa thân của Thiên Đạo? Vậy, còn phân thân của Minh Vương thì sao? Chẳng lẽ phân thân của Minh Vương Ma chủ cũng là do bọn họ mượn Thiên Đạo mà hóa thành?"
"Ừ." Lý Dục Thần trả lời: "Dù sao nữa, thế gian này vẫn sẽ nằm dưới Thiên Đạo, tuy đệ mở lối đi riêng vào thẳng đại đạo, nhưng chỉ cần Thiên Đạo vẫn còn đó, đệ không thể không chịu ảnh hưởng của nó. Nhưng rồi cũng sẽ có ngày, tất cả những phân thân ấy đều phải bị tiêu diệt. Chỉ khi diệt hết những thứ không phải ta mới giữ lại được bản thân mình, hợp nhất với đạo. Đệ nghĩ, Minh Vương cũng có mục đích này."
"Ý đệ là ... " Tô Bích Lạc càng nghe càng kinh ngạc: "Ý đệ là Minh Vương lên Thiên Đô là cố ý mượn tay chúng ta tiêu diệt hóa thân Thiên Đạo của gã sao?"
"Hoặc là một mũi tên trúng hai con chim thôi." Lý Dục Thần nói.
"Chẳng trách ... " Tô Bích Lạc lẩm bẩm: "Chẳng trách năm đó sư phụ đã nói, có lẽ một kiếm kia của Nhị sư huynh đã giúp Minh Vương. Khi đó chúng ta không hiểu, thì ra là có ý này!"
Qua một lúc lâu, cô ấy mới lại nhìn thang vao Lý Dục Thần, cảm khái nói: "Tiểu sư đệ, không ngờ chỉ mấy năm không gặp mà tu vi của đệ đã đạt đến cảnh giới này rồi, Đại sư huynh nói đệ không theo đi lẽ thường quả thật không sai. Đi theo lẽ thường mãi thì sao có được thành tựu thế này chứ? Tiếc là đại sư huynh quá cố chấp, còn sư phụ lại vào Vạn Tiên Trận không ra. Nếu sư phụ thấy thành tựu ngày hôm nay của đệ, chắc chắn sẽ rất vui mừng!"
1
"Sư phụ ... " Lý Dục Thần khẽ thở dài: "Có lẽ, người cũng không muốn gặp đệ đâu."
"Hả, vì sao?" Tô Bích Lạc ngạc nhiên hỏi.
Lý Dục Thần không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, nói: "Thất sư tỷ, đệ đi trước, nếu có tin gì đệ sẽ tìm cách truyền về Thiên Đô."
Nói xong, anh tung mình nhảy lên, nhảy vào trong Nhược Thủy.
Tô Bích Lạc nhìn Lý Dục Thần chìm xuống dòng nước mà mặt nước lại không một gợn sóng, lúc này cô ấy mới hiểu rõ đó không phải nước, mà là giới.
Thánh nhân mượn Nhược Thủy thu hut hỗn độn tạo ra Linh Khu, ổn định Côn Luân rồi tạo ra thế giới này.
Thế giới, trong giới là nhân thế, ngoài thế chính là giới.
Nhìn theo bóng dáng của Lý Dục Thần biến mất trên mặt sông, Tô Bích Lạc bay lên chạy về hư không ở phương xa, hướng về phía biển Hoa Đông của Hoa Hạ.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn trở về Hòa Thành nhưng không về nhà mình, mà đến thẳng quán cơm Giang Hồ.
Trước khi họ trở về, Lâm Mộng Đình đã giải thích cặn kẽ mọi chuyện, bọn họ cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện lần này, có về nhà cũng sẽ chỉ khiến người nhà thêm lo lắng.
Chị Mai nhìn thấy hai chàng trai một lớn một lớn một nhỏ, dù khi vào đại học họ đã trưởng thành hơn hồi cấp ba nhưng trong mắt chị Mai, họ vẫn còn quá non nớt.
"Haizz, Mộng Đình cũng thật là, chị chỉ mượn Điếu Ngư Can dùng có tí, hai em không cần phải đến, quá nguy hiểm." Chị Mai nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!