"Tiểu Vân, nãy em nói em tinh thông bộ Võ, em có thể biểu diễn cho chị xem chút không? Chị nghe nói bộ Võ được Đại Vũ sáng tạo từ thời thượng cổ, có thể đi lại trong sóng to gió lớn đấy!" Chị Mai nói.
"Haizz! Vẫn chua được tinh thong, chỉ la học được som hơn thôi, con là được chính tay anh rể dạy nữa."
Tâm trạng Lâm Vân khá tốt, biểu diễn luôn ngay trong đại sảnh quán cơm Giang Hồ.
Mấy năm trước, cau ta đa bat đầu luyện bộ Võ trên coc Mai Hoa trong vườn hoa ở Ngô Đồng Cư.
Sau này Lâm Vân mới biết, đó không phải là cọc Mai Hoa mà là cọc bộ Võ.
Trông chúng chỉ như những cọc gỗ bình thường, giống với cọc Mai Hoa mà nhiều người trong Võ Lâm vẫn luyện, nhưng thực ra nó lại ẩn chứa trận pháp cao thâm, đi trên đó chẳng khác nào vượt qua sóng dữ cuộn trào.
Mà khi bước lên phía trước lại giống như vật đổi sao dời, biến hóa khôn lường.
Lâm Vân xem bàn ghế trong sảnh thành cọc gỗ, bước đi trên đó, lúc như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, lúc lại như cá heo lộn nhào, khi thì vững chãi như núi, khi thì linh động như gió.
Chị Mai xem mà gật đầu liên hồi.
Người ngoài thấy có lẽ sẽ cho là dù bộ Võ có hay đến đâu cũng chẳng thể sánh bằng việc bay.
Nhưng chị Mai biết, bộ Võ không chỉ là thân pháp hay bộ pháp, mà quan trọng hơn, nó là một loại trận pháp dùng chính bản thân làm mắt trận, mọi thứ trên đời đều có thể thành trận pháp, lại còn có thể hấp thụ linh khí bên ngoài để bồi bổ bản thân.
Huống hồ, khi tu đến cảnh giới cao thâm, e rằng khi đi bộ bằng bộ Võ cũng sẽ chẳng chậm hơn bay là bao.
Chỉ là hiện tại, tu vi của Lâm Vân vẫn còn thấp hơn mà thôi, dù gì cậu ta cũng còn trẻ, tu hành cũng chưa lâu nên có được trình độ ngày hôm nay cũng đã là rất giỏi rồi.
Ban đầu chị Mai còn lấy làm lạ, rõ ràng là thiên phú của cậu em rể này cũng không tệ, nhưng tại sao Lý Dục Thần lại không dạy đạo pháp huyền thuật gì mà chỉ dạy mỗi một bộ pháp chứ?
Giờ chị Mai mới hiểu bộ pháp này thật sự không hề đơn giản. Lý Dục Thần muốn Lâm Vân học đến khi tinh thông.
Lúc này, thân ảnh Lâm Vân trong đại sảnh ngày một nhanh, phần lớn các nhân viên đến quán cơm xem đều là người trong Võ Lâm, nhưng cũng không còn nhìn rõ nữa, chỉ thấy một vệt hư ảnh chập chờn lướt qua lướt lại. Chỉ trong khoảnh khắc, cả đại sảnh như phủ đầy bóng người, dường như trên mỗi chiếc bàn, mỗi chiếc ghế đều có một Lâm Vân.
Đột nhiên, hư ảnh chợt gom lại rồi chỉ thấy một Lâm Vân xuất hiện ở giữa sảnh, một chân đứng trụ, hơi khom người, chân còn lại nâng lên, từ từ đạp một bước về phía trước.
Một luồng sức mạnh như thủy triều ập tới.
Bàn ghế phía trước lập tức hóa thành bụi mù.
Nhưng Lâm Vân cũng khống chế sức mạnh rất tốt để khi luồng sức mạnh sắp chạm tới tường thì dừng lại, không làm hỏng vách tường của sảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!