Lý Dục Thần khẽ buông tay, mỉm cười: "Đệ nghe Ngũ sư huynh nói tỷ đến kiểm tra việc chặn dòng Nhược Thủy, nên tới xem tí."
"Ồ ... " Hướng Vãn Tình cảm thấy người mình mềm nhũn, đứng cũng không vững.
Lý Dục Thần lại vòng tay ôm lấy eo cô ấy, để cô ấy tựa vào mình.
Hơi thở của Hướng Vãn Tình hơi dồn dập: "Sao tỷ lại ... thành ra thế này?"
"Không sao, vượt qua thế giới Nhược Thủy cũng giống đi qua Cửu Thiên Cương Phong rồi lại trải qua một lần Lôi Kiếp vậy. Độ kiếp xong yếu chút cũng là chuyện thường tình."
"Hả? Này cũng là độ kiếp sao?"
"Tất nhiên." Lý Dục Thần cười nói: "Qua được thế giới Nhược Thủy có khi còn khó hơn cả Thiên Lôi kiếp. Sư tỷ, chúc mừng tỷ đã độ kiếp thành công!"
Hướng Van Tình cảm thấy đỡ hơn đôi chút nhưng không muốn rời khỏi cảm giác ấm áp này, cái lạnh và bóng tối vĩnh hằng lúc nãy thật sự quá đáng sợ.
Nhưng lý trí của một người thân là sư tỷ nhanh chóng chiếm lấy ý thức Hướng Vãn Tình, cô ấy khẽ động đậy, muốn tránh khỏi vòng tay của Lý Dục Thần để đứng dậy.
Lý Dục Thần buông tay.
Hướng Vãn Tình thoáng hụt hẫng, có lẽ nếu anh giữ chặt thêm một chút, cô ấy cũng chẳng vùng mạnh như vậy.
Cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh.
Nơi đây là một vùng "Đại Địa" đầy rẫy khe nứt nếu có thể gọi là Đại Địa, mặt đất phản chiếu những tia sáng kỳ dị lạnh lẽo, xa xa có vài ngọn núi đen kịt.
Trong số đó có một ngọn núi thẳng đứng trông như một gã khổng lồ đen đứng sung sững trên Đại Địa. Tren nguời no có một vai sợi chỉ vang ong tựa nhu mạch máu của gã, hoặc là những con sông trên núi đang chảy tràn dòng chất lỏng màu vàng kim, chảy xuống chân gã rồi tụ lại thành sông trên Đại Địa.
Nơi này không có mặt trời, không có mặt trăng, cũng chẳng có sao.
Những dải sáng kỳ lạ vắt ngang bầu trời như cực quang chính là nguồn sáng của Đại Địa này.
"Chúng ta đang ở đâu vậy?" Hướng Vãn Tình hỏi.
'Qua khỏi Nhược Thủy đi tiếp nữa chắc là Hoàng Tuyền. Nơi đây chắc là ranh giới giữa Nhược Thủy và Hoàng Tuyền." Lý Dục Thần nói.
Hướng Vãn Tình nhìn phong cảnh kỳ lạ chưa từng nhìn thấy trước đây rồi chìm vào suy tư.
Sau một lúc lâu, cô ấy khẽ thở dài, quay lại nhìn Lý Dục Thần nói: "Dục Thần, đệ không nên xuống đây."
"Tại sao?"
"Nhược Thủy là giới, cũng là giới sinh tử, một khi đã vượt qua sẽ chẳng quay lại được." Ánh mắt Hướng Vãn Tình tràn đầy thương xót: "Dục Thần, đệ là đệ tử thông minh nhất Thiên Đô, sư phụ nói đệ là người đầu tiên trong năm trăm năm nay, tương lai rộng mở. Nhưng tỷ lại hại đệ! Dục Thần, đệ không nên xuống đây! Tại sao đệ lại phải xuống chứ?"
Lý Dục Thần mỉm cười lắc đầu: "Sư tỷ, khi sư phụ dẫn đệ lên Thiên Đô, tỷ là người đầu tiên gọi đệ là sư đệ, người đầu tiên dẫn đệ đi tham quan cảnh đẹp Côn Luân cũng là tỷ, tỷ cũng là người đã tắm rửa, thay đồ mới cho đệ, dạy đệ hái thuốc, luyện đan ... "
Hướng Vãn Tình bật cười: "Mấy chuyện đó đệ vẫn nhớ à? Khi ấy, đệ chỉ là một thằng nhóc mà thôi!"
Lý Dục Thần nói: "Tất nhiên là nhớ rồi. Sư tỷ đối xử tốt với đệ như thế, sao mà đệ quên được?"
"Nhưng đệ cũng không được xuống đây! Nơi này là Nhược Thủy, tỷ chỉ có một thân một mình, không còn vướng bận, nếu không trở về cũng chẳng sao. Nhưng đệ còn có gia đình, có bạn bè và có cả kỳ vọng của sư phụ. Đệ vì tỷ mà xuống đây, nếu không về được thì liệu có đáng không?"
Giọng trách móc với tư cách là sư tỷ của Hướng Vãn Tình vang lên.
"Rất đáng!"
Lý Dục Thần trả lời vỏn vẹn hai chữ.
Khoảnh khắc ấy, sống mũi Hướng Vãn Tình cay xè, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Cô ấy nhớ hồi bé đã từng khóc một lần vì tập kiếm khó lại lười biếng nên bị sư phụ trách phạt, từ đó đến nay đã hơn một trăm năm, cô ấy chưa từng khóc.
Cô ấy vẫn cho rằng mình đã không còn khóc nữa.
Sao một người tu hành lại còn những giọt nước mắt dơ bẩn như này được?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!