Má Ngô sợ run lẩy bẩy: "Tôi nào dám giết người đâu! Phu nhân dặn tôi làm thêm món thì tôi chỉ làm theo thôi. Ai mà biết ông ta lại chết chứ? Tôi cũng có biết trong đồ ăn có độc đâu!"
Sư phụ Vinh nói: "Món ăn do đồ đệ của tôi nấu, bà bưng đi, bà nói bà không đầu độc thì đồ đệ tôi đầu độc chắc?"
Má Ngô ấm ức đến rơi nước mắt: "Tôi có nói vậy đâu!"
Đúng lúc này, Ngũ Ngọc Kỳ dẫn người đi lục soát trở về, cô ta cầm theo một túi nilong trong suốt, bên trong có tờ giấy dùng để gói thuốc.
Cô ta giơ túi đang cầm lên: "Đây là thứ được tìm thấy trong phòng của má Ngô, trên tờ giấy gói thuốc còn sót lại bột thạch tín. Má Ngô, bà còn gì để nói không?"
Mọi người thấy có chứng cứ thì không khỏi tiếc nuối, chẳng ngờ một người thật thà như má Ngô lại ra tay giết người.
Má Ngô lại càng sợ hãi không thôi, giọng nói run run: "Không thể nào! Tôi chưa từng mua thạch tín! Tôi còn không biết phải mua thạch tín ở chỗ nào mà!"
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Má Ngô, bà đừng giả vờ nữa. Lúc bà đưa cơm tới, tôi đã thấy vẻ mặt bà khác hẳn thường ngày nên mới cố tình đi theo xem. Nhưng tôi cũng không ngờ bà lại hạ độc. Haizz, cũng là do tôi sơ suất, giá mà lúc đó tôi kiểm tra kỹ hơn một chút là được rồi."
Lâm Mộng Đình nhìn cô ta, hơi ngạc nhiên hỏi: "Lúc đó cô cũng ở đây sao?"
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Đúng vậy, trùng hợp thay tôi đang đi tuần tra ngang qua, thấy vẻ mặt của má Ngô có chút kỳ lạ nên mới tới coi thử."
"Cô không biết làm thế thì cô cũng sẽ rơi vào diện tình nghi sao?" Lâm Mộng Đình nói.
Ngũ Ngọc Kỳ sững người, vẻ mặt thoáng thay đổi nhưng rất nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, nói: "Tất nhiên rồi, tôi có thể nói ra thì chứng tỏ tôi không thẹn với lòng."
Hầu Thất Quý vẫn im lặng từ nãy tới giờ chợt cười mỉa một cái, nói: "Ngũ Ngọc Kỳ, cô coi phu nhân với tôi là thẳng mù hay thằng ngu?"
Ngũ Ngọc Kỳ đứng trước mặt Lâm Mộng Đình vẫn có thể giữ bình tĩnh, nhưng chẳng hiểu sao khi đối diện với người quản gia này lại thấy có chút chột dạ.
"Hầu quản gia, ông có ý gì?"
"Ngũ Ngọc Kỳ, cô làm bảo vệ bao lâu rồi mà không biết trong viện này đầy rẫy camera giám sát hay sao?
'Tất nhiên là tôi biết rồi, tôi biết rõ vị trí của từng cái camera một ... " Ngũ Ngọc Kỳ chợt khựng lại, biết bản thân không nên nói tiếp.
Hầu Thất Quý cười mỉa: "Đúng, cô là bảo vệ, cô có thể ra vào phòng giám sát bất cứ lúc nào, cô biết vị trí của từng cái camera, vậy nên cô cũng có thể né chúng một cách dễ dàng. Nhưng có điều cô không biết, trong căn nhà họ Lý này, ngoài giám sát điện tử ra thì còn có một hệ thống giám sát khác nữa."
"Một hệ thống khác?" Ngũ Ngọc Kỳ giật nảy mình.
"Hừ, cô đừng quên anh Lý là ai! Trong căn nhà họ Lý, ngoài giám sát điện tử ra thì còn có một bộ trận pháp tiên gia nữa. Trận pháp này vốn để phòng kẻ gian bên ngoài, nhưng cũng có thể dùng để giám sát. Hoàng Đại Sơn ở trong miếu Hoàng Đại Tiên bên cạnh có thể dễ dàng thấy được từng hành động của cô."
Hầu Thất Quý vừa dứt lời, không khí bên cạnh chợt dao động, bóng dáng Hoàng Đại Sơn hiện ra trong hư không. Ông ta vươn vai, lười biếng nói: "Ôi chao, tôi còn tưởng có kẻ nào xông vào rồi cơ đấy, còn bắt tôi khởi động trận pháp để dò xem, hóa ra chỉ là một ả nội gián! Ngũ Ngọc Kỳ, cô bại lộ rồi!"
Nghe Hoàng Đại Sơn nói vậy, vẻ mặt Ngũ Ngọc Kỳ chợt thay đổi, biết bản thân không thể chạy thoát, chán nản nói: "Là tôi tính sai, nếu đã bị các người phát hiện, các người muốn xử thế nào thì xử."
Nghe Ngũ Ngọc Kỳ thừa nhận như vậy, ai nấy cũng thấy vô cùng kinh ngạc, cảm thấy chuyện này còn khó tin hơn cả việc má Ngô đi hạ độc.
Những người lớn tuổi trong nha họ Lý đều biết chuyen Ngu Ngọc Kỳ đến căn nhà họ Lý khi chỉ là một đứa trẻ, suốt ngày lon ton bám theo sau Lý A Tứ, nói muốn thay chị gái Ngũ Ngọc Xuân gắn bó với Lý A Tứ cả đời.
Má Ngô nổi điên, lao tới cấu xé Ngũ Ngọc Kỳ: "Tại sao cô lại vu oan cho tôi! Tại sao hả?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!