Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Lúc này Ngũ Ngọc Kỳ mới biết mình bị lừa, cắn chặt môi, tức đến phát run.

Lâm Mộng Đình nhìn cô ta, khẽ lắc đầu, lộ vẻ thất vọng, thở dài nói: "Ngọc Kỳ, cô là đứa bé ngoan, tôi rất xem trọng cô, Hầu quản gia đã nhắc tôi thân phận của cô rất khả nghi, nhưng tôi vẫn chọn tin tưởng cô, giữ cô bên cạnh, ai ngờ cô khiến tôi thất vọng đến vậy!"

Nghe những lời ấy của Lâm Mộng Đình, nước mắt Ngũ Ngọc Kỳ tự nhiên trào ra, nghẹn ngào nói: "Phu nhân, tôi có lỗi với cô!"

“Cô không có lỗi với tôi, chỉ là tôi không hiểu, cô là người nhà họ Vũ, lẽ ra phải tìm cách cứu Vũ Tấn Son ra mới phải, tại sao hạ độc giet ông ta?" Lâm Mộng Đình hỏi

Ngũ Ngọc Kỳ do dự hồi lâu: "Vì phu nhân đã hỏi, thì tôi xin nói thật, dù sao cũng chẳng phải bí mật gì. Là lệnh của bà chủ, bà chủ không muốn đổi Chu Thiệu Nghĩa lấy Vũ Tấn Sơn, nhưng Vũ Tấn Sơn là ông hai của nhà họ Vũ, cô ta không thể công khai không cứu. Bảo tôi hạ độc giết ông ta, thì không cần trao đổi gì nữa, còn có thể đẩy trách nhiệm sang nhà họ Lý, khiến toàn bộ nhà họ Vũ cùng chung kẻ thù, quan trọng là có thể giành được sự ủng hộ của núi Ngũ Đài."

“Người đứng đầu, là Vũ Hồng Lệ sao?"

“Vâng."

“Vậy bây giờ cô nói ra, chẳng phải sẽ làm hỏng kế hoạch của cô ta sao?"

“Tôi nói ra, là vì phu nhân có ơn với tôi. Hơn nữa, tôi nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, nhà họ Vũ hoàn toàn có thể không thừa nhận, nói là nhà họ Lý bịa đặt. Bởi vì lý do tôi vừa nói, nghe qua chắc chắn sẽ rất hoang đường."

Lâm Mộng Đình gật đầu: "Cô rất thông minh."

Sau đó thở dài, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, “Lý A Tứ, thậm chí cả tôi, đều có thể bị cô lừa, nhưng đáng tiếc, người cô phải đối mặt là Hầu quản gia."

Ngũ Ngọc Kỳ nhìn Hầu Thất Quý - người đàn ông tuy không có tu vi gì, nhưng nghe nói từng theo Lý Dục Thần vào cổ mộ, tự tay giết hơn một trăm thi quỷ.

“Hầu quản gia, có thể cho tôi biết, tôi đã để lộ sơ hở gì khiến ông đặc biệt bày trận mời Hoàng Đại Tiên đến để thử tôi không?"

Trong mắt Ngũ Ngọc Kỳ, màn kịch vừa rồi do Hầu Thất Quý và Hoàng Đại Sơn phối hợp diễn tuyet đoi không phải là tạm thời sắp đặt, hơn nữa bây giờ Hoàng Đại Sơn đã không còn là Hoàng Đại Sơn của trước kia nữa, mà đã trở thành "Đại Tiên” thực thụ, pháp lực cao cường, xuất quỷ nhập thần, muốn mời ông ta ra mặt không phải là chuyện dễ dàng.

Hầu Thất Quý không để lộ cảm xúc, lạnh lùng nói: "Năm xưa khi cô đến nhà họ Lý, vẫn còn là đứa trẻ, do A Tứ đưa đến, sẽ không ai nghi ngờ. Nhưng tôi là quản gia của nhà họ Lý, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu Lý, cũng phải chịu trách nhiệm với tất cả mọi người trong nhà họ Lý, đặc biệt là sau chuyện của Ngũ Ngọc Xuân."

"Thêm nữa, cô biểu hiện rất thông minh, rất chín chắn, điều này không giống với khí chất của đứa trẻ lớn lên ở nông thôn. Sự thông minh và chín chắn của cô có dấu vết của việc được huấn luyện, điều đó khiến tôi nghi ngờ."

“Còn một việc quan trọng nữa, nhưng có lẽ cô đã quên, người cử cô đến cũng sơ suất. Sau khi cô đến nhà họ Lý, cha mẹ ở quê của cô chưa từng đến thăm cô lần nào, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, dường như cô cũng quên mất mình có cha mẹ, chưa từng nhắc đến họ. Điều này rất không bình thường, chỉ là cô quá thông minh, đã che giấu tất cả trong sự cố chấp của cô đối với Lý A Tứ."

“Tôi đã cử người đến quê nhà của cô, ban đầu chỉ định tìm cha mẹ cô để hỏi, xác nhận thân thế của cô thôi. Nhưng, cha mẹ của cô, à không đúng, là cha mẹ của Ngũ Ngọc Xuân, đã không quay về quê, mà mất tích. Người trong làng còn tưởng họ đang ở thủ đô hưởng phúc bên con gái. Vì vậy tôi nghi ngờ, Ngũ Ngọc Kỳ đã bị đánh tráo, cô không phải là Ngũ Ngọc Kỳ thật. Cô đi theo Lý A Tứ trở về, mục tiêu rõ ràng là nhà họ Lý."

Ngũ Ngọc Kỳ tỏ ra rất kinh ngạc, ngực phập phồng, hồi lâu mới nói: "Không ngờ ông đã biết từ lâu, tôi còn tưởng mình che giấu rất tốt."

“Không trách cô được, quả thực cô diễn rất giỏi, là do người đứng sau cô quá hời hợt. Có lẽ trong mắt họ, cô chỉ là quân cờ thừa thãi, mà quân thừa thì thường dùng làm quân chết, đều bỏ đi." Hầu Thất Quý nói.

Sắc mặt Ngũ Ngọc Kỳ trở nên vô cùng khó coi, hiển nhiên lời của Hầu Thất Quý đã khiến cô ta bị tổn thương.

“Tại sao ông không vạch trần tôi sớm hơn?"

"Vạch trần cô thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Dù sao cô cũng chỉ là đứa trẻ. Hơn nữa tôi cũng chỉ là nghi ngờ, tuy tôi chắc chắn đến chín mươi phần trăm, nhưng không có chứng cứ xác thực, nếu xem cô là phạm nhân để thẩm vấn thì không phù hợp với phong cách của cậu Lý. Ngoài ra, tôi cũng muốn xem thử, người đứng sau cô là ai, và có thể đi được con cờ bỏ này đến mức nào?"

Hầu Thất Quý lộ ra nụ cười tự tin: "Ban đầu tôi tưởng người đứng sau cô là một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, không ngờ là nhà họ Vũ. Tôi cũng không ngờ, con cờ bỏ là cô vừa nhúc nhích thì đã trở thành quân chết, mà hành động giết Vũ Tấn Sơn này, cũng được xem là nước chết, không có chút ý nghĩa nào."

Lời của Hầu Thất Quý nghe thì ôn hòa, toàn nói lý lẽ, nhưng thực chất từng bước công kích vào tâm trí, thậm chí là giết người bằng lời nói, còn lợi hại hơn cả dao.

Ngũ Ngọc Kỳ cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.

Thấy Ngũ Ngọc Kỳ khóc, người trong nhà họ Lý ai nấy đều cảm thấy khó chịu trong lòng, dù sao sống cùng nhau nhiều năm như vậy, cũng đã có tình cảm.

Bình thường, Ngũ Ngọc Kỳ có quan hệ rất tốt với mọi người, tuổi còn nhỏ nhưng thông minh lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn, nhất là vẻ ngoài dễ mến, từ trong ra ngoài không ai là không thích cô ta.

Nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Hầu quản gia, mọi người không dám lên tiếng xin cho Ngũ Ngọc Kỳ. Hầu Thất Quý bình thường thì ôn hòa, nhưng là người không dung thứ bất cứ điều gì, đặc biệt là trong việc bảo vệ nhà họ Lý.

Chỉ trong vỏn vẹn năm năm, từ tay trắng dựng nên cơ nghiệp, nhà họ Lý ở thủ đô đã khôi phục vinh quang ngày xưa, khắp thủ đô có hơn mười mấy căn nhà lớn nhỏ, chưa kể đến sản nghiệp bên ngoài, chỉ tính riêng số người hầu trong những căn nhà đó cũng đã lên đến vài trăm người. Nếu không quản lý nghiêm ngặt, sớm đã loạn thành mớ hỗn độn.

Nói Lý Dục Thần là chủ nhân của nhà họ Lý, nhưng người mà mọi người sợ nhất, vẫn là vị tổng quản này.

Sư phụ Vinh nhìn quanh, rồi bước ra nói: "Ôi, chẳng phải chỉ là Vũ Tấn Sơn chết thôi sao, Tiểu Ngũ không hạ độc, thì sớm muộn gì tôi cũng phải ra tay giết ông ta! Lão Hầu à, Tiểu Ngũ vẫn chỉ là đứa trẻ, chưa hiểu chuyện, cho nó cơ hội, nhận sai rồi bỏ qua chuyện này đi."

Lúc này, cũng chỉ có sư phụ Vinh là người có tuổi đời mới dám đứng ra xin giúp.

Sư phụ Vinh vừa mở miệng, ông chủ Vương cũng bước ra, cười hì hì nói: “Ây da, Tiểu Ngũ còn nhỏ mà, bị kẻ xấu lợi dụng thôi, Hầu quản gia, Hầu gia, ông xem ... ”

Mặt Hầu quản gia tối sầm xuống: “Hừ, các người cứ gọi một tiếng Tiểu Ngũ, vậy các người thử hỏi xem, cô ta là họ Ngũ trong Ngũ Ngọc Xuân, hay là họ Vũ trong Vũ Tắc Thiên?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!