Vũ Hồng Lệ rên nhẹ, đẩy tay gã ra: “Được rồi, vui vẻ thì sau này còn nhiều thời gian, bế quan mới là quan trọng."
Lệ Thừa Trung có vẻ không vui, đến tủ rượu lấy chai rượu, hai cái ly, rót một ly cho Vũ Hồng Lệ, rồi rót một ly cho mình:
"Vậy thì uống một ly rượu đi, anh chúc em xuất quan thuận lợi, thiên nữ giáng trần, ánh sáng tinh khiết chiếu khắp thế gian!"
Nghe vậy Vũ Hồng Lệ vui vẻ, nâng ly uống cạn.
Lệ Thừa Trung cũng uống cạn ly của mình, sau đó đưa Vũ Hồng Lệ vào mật thất, rồi đóng cửa mật thất.
Gã đứng ngoài cửa mật thất hồi lâu, rồi mới quay người, chậm rãi rời khỏi phòng của Vũ Hồng Lệ.
Đi được một lúc, gã gặp Vũ Hạo Luân đang đi đến từ trong vườn ra.
Vũ Hạo Luân nhìn thấy Lệ Thừa Trung, lập tức làm bộ dáng yêu kiều e thẹn, gọi: "Thừa Trung!"
Còn Lệ Thừa Trung, kẻ vừa rồi còn hết mực nịnh nọt trước mặt Vũ Hồng Lệ, bỗng nhiên toát ra khí chất đàn ông, ưỡn ngực lên, ra hiệu bằng mắt bảo hắn đi đến vườn hoa nhỏ phía sau.
Vũ Hạo Luân hiểu ý, giữ khoảng cách nhất định với Lệ Thừa Trung, cùng nhau đến vườn hoa nhỏ.
Lệ Thừa Trung đứng bên hồ cá chép đỏ, nhổ hết rượu trong cổ họng ra, rồi thở dài, toàn thân thả lỏng, nói với Vũ Hạo Luân: “Bây giờ em đến đây làm gì?"
"Người ta nhớ anh mà!" Vũ Hạo Luân đến gần, lắc lắc cánh tay của Lệ Thừa Trung, ngẩng khuôn mặt nửa nam nửa nữ lên, chớp chớp hàng mi dài, chỉ có trái cổ lồi lên ở cổ là quá lộ liễu, khiến người khác cảm thấy không hài hoà.
Lệ Thừa Trung cũng trở nên dịu dàng hơn: "Vẫn phải cẩn thận, đừng để người khác thấy."
"Vâng." Vũ Hạo Luân buông tay ra, "Lấy đồ thật về chưa?"
“Lấy rồi, Vũ Hồng Lệ đã bế quan."
"Chà, vậy chẳng phải cô ta thật sự sẽ luyện thành sao? Nếu cô ta thật sự trở thành thiên nữ, thì em phải làm sao? Vì thiên nữ, thậm chí em đã ... ”
Vũ Hạo Luân nói đến đây, lập tức cảm thấy đau âm ỉ ở háng.
Từ nhỏ hắn đã thông minh, được xem là kỳ tài, lẽ ra phải là người được nhà họ Vũ bồi dưỡng làm người kế thừa trọng điểm.
Nhưng nhà họ Vũ từ trước đến nay luôn coi trọng nữ hơn nam, cứ cách một hai đời lại có một người phụ nữ làm chủ gia tộc.
Điều quan trọng nhất là, nhà họ Vũ có huyết mạch thiên nữ, mà truyền công của thiên nữ chỉ truyền cho nữ, tuyệt đối không truyền cho nam.
Vì huyết mạch thiên nữ, Vũ Hạo Luân không tiếc tự tay thiến mình.
Nhưng dù như thế, hắn cũng không thể trở thành người thừa kế của thiên nữ, hy vọng duy nhất là Vũ Hồng Lệ chết, và trước khi chết, truyền công phu của thiên nữ cho hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!