Mà cây cầu đó cũng chẳng phải cầu, nó chỉ là một vệt sáng bay qua bóng tối mà thôi, nhìn từ xa mới thấy giống một cây cầu.
Nhưng khi bước lại gần thì hình dáng cây cầu đa biến mat, chỉ con lại một cái bóng hình bầu dục lơ lửng trong hư không, thành cầu phát ra ánh sáng xanh hệt như cánh cửa địa ngục đang sừng sững giữa không trung.
Lý Dục Thần và Hướng Vãn Tình bước vào không chút do dự.
Vừa bước vào, thế giới thực lập tức biến mất, xung quanh chỉ còn lại bóng tối và những tia sáng nhấp nháy lơ lửng, tựa như đang đ qua dải Ngân Hà vậy.
Một sức mạnh kỳ lạ vây lấy họ rồi kéo về phía trước.
Không biết đã qua bao lâu, những vệt sáng ấy chợt biến mất, bọn họ đặt chân lên mặt đất.
Thế giới trước mắt đột ngột đổi thay, bống tối ngột ngạt và khung cảnh u ám làm người ta sởn tóc cáy đều biến mất, thay vào đó là tiên cảnh ngập tràn những loài hoa rực rỡ.
Nơi đây không có anh mặt trời nhưng lại có vô số đốm sáng nhỏ li ti đang lơ lửng trên bầu trời, tựa như hàng ngàn đom đóm đang nhảy múa. Hoa thơm đua nhau khoe sắc, cánh hoa rực rỡ khẽ đong đưa theo gió thoảng, tỏa ra hương thơm làm say lòng người.
Dòng suối trong veo uốn lượn giữa biển hoa, mặt nước phản chiếu lại cành đẹp xung quanh hệt một bức tranh phong cánh. Những loài hoa cỏ kỳ lạ mọc mọc rải rác đen xen vào nhau, có loài hoa còn phát ra ánh sáng mờ nhạt càng khiến cho mảnh đất này thêm phần huyền bí.
"Đẹp quá! Không ngờ bên kia cầu Nại Hà lại đẹp đến thế này!"
Hướng Vãn Tình kinh ngạc nhìn quanh, ánh mắt lấp lánh niềm hân hoan. Cô ấy nhớ lại những giấc mơ thời thơ ấu, đây chẳng phải là cảnh tượng trong mơ ấy sao?
"Có khi cũng chỉ là quảng cáo của địa ngục mà thôi, kiểu mấy cái mô hình thu nhỏ hay và nhà mẫu trong mấy chỗ bán nhà ấy." Lý Dục Thần lên tiếng phá tan bầu không khí, đap vo luon cả dong suy nghĩ tươi đẹp của Hướng Van Tình.
Hướng Vãn Tình trừng mắt nhìn anh: "Đừng có phá bĩnh cảm xúc của tỷ!"
Rồi lại bật cười: "Mà có là quảng cáo tỷ cũng thích. Đệ nhìn chỗ đó coi ... "
Cô ấy vươn tay chỉ về phía trước.
Nơi đó có một bông hoa khác hẳn những bông khác xung quanh, cánh hoa đỏ như máu, trông cứ như máu tươi trào ra từ sâu trong địa ngục, lại giống như những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, rực rỡ mà bi thương, tỏa ra ánh sáng huyền bí tĩnh mịch như đang kể một câu chuyện xưa dài vô tận. Ngay cả khi đứng giữa biển hoa nó vẫn nổi bật vô cùng.
"Đó có phải là hoa Bỉ Ngạn không?" Hướng Vãn Tình nói: "Tỷ từng thấy nó trong Bách Hoa Phổ của Thiên Đô!"
Hương hoa thơm ngát thoang thoảng nhưng lại mang theo nỗi buồng man mác, tựa như tiếng đàn cổ ngân nga làm lòng người rung động. Mùi hương ấy như có thể đánh thức linh hồn đang ngủ say, vượt qua lan ranh sinh tử. Cánh hoa trông nhẹ như lông hồng nhưng lại nặng như chì, mỗi một cánh là một mảnh vỡ ký ức, mang theo mối lương duyên còn dang dở và những tiếc nuối khi còn sống.
Lý Dục Thần đã từng đọc Bách Hoa Phổ, nhưng vì không mấy hứng thú với hoa cỏ nên không nhớ được nhiêu.
"Là hoa Bỉ Ngạn bên bờ Vong Xuyên trong truyền thuyết sao?" Anh hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!