Sau khi thủy triều rút, mọi người quay lại đảo Cửu Long.
Quả nhiên Lâm Vân đã trở thành tâm điểm của trận hải chiến này, hào quang lấn át cả mấy thượng tiên của Thiên Đô.
Những kẻ trước kia từng khinh thường cậu ta nay đều đổi giọng, thi nhau hỏi xem cậu ta là ai. Khi biết cậu ta là em vợ của Lý Dục Thần lại cảm khái nói rằng quả nhiên tiên môn không sinh ra kẻ tầm thường.
Tất nhiên là cũng có người tỏ vẻ khinh thường, cho rằng cậu ta số đỏ, sinh ra trong một gia đình tốt, có chỗ dựa vững chắc. Ai cũng biết Lý Dục Thần là đệ tử của Thiên Đô, Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc là sư huynh sư tỷ của Lý Dục Thần nên đương nhiên sẽ bảo vệ Lâm Vân, cố ý để cậu ta hưởng hết hào quang.
Lắm thầy thì nhiều ma, người đông thị phi ắt cũng nhiều hơn, giới tu hành cũng chẳng phải ngoại lệ. Các tiên nhân của Thiên Đô cũng không để tâm đến những chuyện này.
"Đệ nhớ cổ pháp ở Thiên Đô cũng có ghi Vũ Bộ, chỉ là nó bình thường hơn tiên thuật nên ít có đệ tử Thiên Đô nào luyện tập, ai mà ngờ Dục Thần lại đọc được Vũ Bộ và nhớ nằm lòng nó, sau lại còn dạy cho Lâm Vân đâu." Lục Kính Sơn nói.
Tô Bích Lạc nhớ đến cuộc đối thoại với phân thân của Lý Dục Thần bên bờ Nhược Thủy thì thở dài nói: "Lần này tỷ gặp phân thân của Dục Thần, cảm thấy cảnh giới của đệ ấy cao thâm khôn lường, khó trách sư phụ lại nói đệ ấy là người đầu tiên trong năm trăm năm qua."
"Đúng vậy, hồi đó chúng ta còn thấy người nói quá lên, nhưng giờ nghĩ lại, quả là sư phụ rất có mắt nhìn người, nhận thấy Dục Thần có thiên phú khác thường ngay tu đau rồi." Sau khi chien su ket thuc, Đỗ Thanh Hồi vừa từ chỗ tran giu tran pháp quay về nói.
Đã mấy năm ròng Đường Tịnh Huy không gặp Lý Dục Thần, ngờ ngợ nói: "Đệ ấy còn mạnh hơn cả Nhị sư huynh sao?"
"Có lẽ Nhị sư huynh có lẽ không nam trong phạm vi được so sánh đâu." Đỗ Thanh Hồi nói.
Luc Kính Son lắc đầu noi: "Neu Nhị su huynh khong nam trong phạm vi được so sánh, thì còn lại có mỗi sư phụ thôi. Nhưng sư phụ là người khiêm tốn nên không bao giờ dìm Dục Thần xuống để nâng mình lên thành thiên hạ đệ nhất đâu."
"Vậy ra Nhị sư huynh vẫn mạnh hơn." Đường Tịnh Huy nói: "Có điều Dục Thần cũng đã rất kinh người rồi, đệ ấy mới hơn hai mươi tuổi chứ mấy, nhỏ hơn Nhị sư huynh tận bốn trăm tuổi lận! Ấy, không phải, nếu là Nhị sư huynh thì sư phụ phải nói là bốn trăm năm nay, sao lại nói năm trăm năm nay chứ?"
Tô Bích Lạc khẽ nhíu mày, quay sang nói với Lục Kính Sơn: "Lão Bát, đệ còn nhớ hồi chúng ta còn nhỏ, Đại sư huynh từng kể rằng năm trăm năm trước, Thiên Đô cũng từng có một thiên tài tuyệt thế ... "
Lục Kính Sơn giật mình: "Ý tỷ là người đó ... "
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!