Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Tô Bích Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra hình như cũng chẳng có gì không thể nói, sư phụ và Đại sư huynh cũng chưa từng noi là không được nói."

Cô ấy liếc nhìn Lục Kính Sơn một cái.

Lục Kính Sơn gật đầu nói: "Đúng là như vậy."

Tô Bích Lạc nhận được sự xác nhận của Lục Kính Sơn mới nói tiếp: "Năm trăm năm trước, từng có mộ thiên tài tuyệt thế xuất hiện ở Thiên Đô. Theo lời Đại sư huynh kể, người ấy có tài năng phi thường, không chỉ nằm ở thiên phú và tu vi, mà còn nằm ở ngoại hình yêu nghiệt mang theo sức hút đặc biệt phát ra từ chính bản thân mình, khiến bất kỳ ai nhìn thấy dù là trai hay gái già hay trẻ, dù là thần tiên hay yêu quái đều chết mê chết mệt."

"Sư tổ vì thấy tướng yêu nghiệt của người đó ắt sẽ bị trời ghen ghét, nhưng lại không nỡ lãng phí thiên phú ấy nên đã cho người đó vào kiếm trận Vạn Tiên. Thế nhưng người đó lại không chịu ở yên trong trận, nhân lúc sư tổ bế quan đã trốn ra ngoài. Sau đó người đó lại chạy đến Dao Trì Côn Luân rồi ở lại đó nhiều năm trời. Chỉ là sau này lại không biết vì lý do gì, vị tiên nhân trong tiên cảnh Dao Trì lại tỏ vẻ bất mãn, bỗng gô cổ người đó lại rồi đưa về Thiên Đô."

"Cái tên Thánh Mẫu Dao Trì này, dù là đệ tử Thiên Đô hay người dưới trướng Vạn Tiên cũng không muốn nhận. Sư tổ cũng vì thế mà nổi giận, phế bỏ toàn bộ tu vi rồi đá một cú làm người đó rớt khỏi Côn Luân, rơi xuống nhân gian, từ đó biệt tung biệt tích."

Tô Bích Lạc nói đến đây thì dừng lại, quay sang nhìn Lục Kính Sơn như sợ sẽ chạm phải nỗi đau của ông ấy, bởi vì Lục Kính Sơn cũng từng bị trục xuất khỏi Thiên Đô, lưu lạc phàm trần, suýt nữa đã chết trên đảo hoang.

Lục Kính Sơn hiểu được tâm ý của cô ấy, đùa rằng: "Tỷ yên tâm, đệ chưa từng trêu chọc Thánh Mẫu."

Tô Bích Lạc liếc ông ấy một cái: "Đệ dám mới lạ!"

Lục Kính Sơn bật cười ha hả.

Tô Bích Lạc cũng bật cười theo: "Trời ạ, gỗ mục như đệ mà còn biết nở hoa à, mấy khi đệ cười đùa thế đâu.”

Lục Kính Sơn nói: "Hầy, thật ra đệ đã thông suốt rồi. Năm đó đệ bảo thủ thật, cứ tưởng mình đang thay trời hành đạo, nhưng nào ngờ trong thiên hạ này thiện ác đẹp xấu gì cũng chẳng thể nhìn một cái là đã phân biệt được hết. Thứ cần thiết nhất để tu hành là có chí lớn, nhưng thứ kiêng kỵ nhất cũng chính là cố chấp. Đệ thấy thẹn với lời dạy của sư phụ, cũng thẹn với cái tên Thiên Đô!"

Ông ấy lại nói: "Từ sau khi gặp Dục Thần, nghe Dục Thần giảng đạo, ban đầu đệ còn tưởng đệ ấy không đi theo lẽ thường, nói năng bậy bạ, nhưng càng nghĩ thì càng thấy đệ ấy nói có lý. Có vài thứ trước kia lúc tu hành đệ mãi vẫn không hiểu được, giờ lại hiểu ra, có cảm giác như mây tản sương tan, mọi thứ đều sáng tỏ. Theo đệ thấy, năm xưa sư phụ nói thế vẫn còn bảo thủ quá, nếu xét về cảnh giới thì người ở năm trăm năm trước đó e là cũng chẳng sánh được với Dục Thần bây giờ đâu.”

Tô Bích Lạc gật đầu tán đồng, cái chính là tâm thái hiện tại của Lục Kính Sơn khiến cô ấy rất yên lòng, trong lòng cũng vui mừng.

Đỗ Thanh Hồi và Đường Tịnh Huy càng nghe càng tò mò, không nhịn được hỏi: "Thất sư tỷ, Bát sư huynh, hai người nói nãy giờ mà không chịu nói tên, rốt cuộc người đó là ai vậy?"

Tô Bích Lạc nói: "Đạo hiệu của người ấy là Vân Hoa Tử, xét theo vai vế, tất cả chúng ta đều phải gọi người ấy một tiếng sư thúc."

Lúc này, Kỷ Quảng Lai và Ninh Phượng Toàn bước vào, đi theo họ còn có một người phụ nữ xa lạ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!