"Dục Thần, đệ nhìn kìa!" Hướng Vãn Tình bỗng chỉ về phía trước.
Lý Dục Thần đã sớm nhìn thấy, ở rìa kiếm quang chiếu tới, xuất hiện một bóng người đang ngồi trên mặt đất.
Kiếm quang tiếp tục tiến lên, bóng người ấy dần rõ ràng, cho đến khi ánh sáng chiếu ngay phía trên người ấy thì dừng lại.
Đó là một người phụ nữ, cúi đầu ngồi ở đó, mà trên đùi của bà ta còn đang đặt một người.
Hướng Vãn Tình vừa nhìn thấy người đang nằm trên đùi người phụ nữ thì kêu lên: "Nhị sư huynh!"
Người phụ nữ bị tiếng kêu của cô ấy làm giật mình, như từ trong mơ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn họ.
Lý Dục Thần nhìn thấy gương mặt bà ta, nhận ra đó chính là nữ thần Nam Dương Pháp Đế Mã.
Anh thở dài: "Pháp Đế Mã, cuối cùng thì người cũng tìm được huynh ấy."
Pháp Đế Mã nhìn anh vài lần: "Thì ra là cậu, Lý Dục Thần."
Hướng Vãn Tình vô cùng kinh ngạc: "Các người ... các người biết nhau ư?"
Lý Dục Thần dùng thần niệm thuật lại chuyện của Pháp Đế Mã và nhị sư huynh cho cô ấy.
Hướng Vãn Tình sững ra một lúc, không biết nên nói gì.
Cơ thể đang nằm trên đùi Pháp Đế Mã, đúng là của nhị sư huynh Liệt Thừa Phong, lúc này dĩ nhiên đã sớm không còn hơi thở sinh mệnh, nếu không nhờ Pháp Đế Mã dùng sức mạnh rừng xanh bảo vệ, thì ở chốn âm tà hội tụ như thành Uổng Tử, chỉ sợ thi thể đã sớm mục rữa thành tro.
"Tôi đã hại chết anh ấy ... " Pháp Đế Mã cúi xuống ôm chặt đầu Liệt Thừa Phong.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hướng Vãn Tình hỏi.
"Anh ấy vốn không phải chết, thành Uổng Tử không giam được anh ấy. Nhưng tôi lại không ra được ... " Pháp Đế Mã cố nén nước mắt, liên tục lắc đầu, "Anh ấy không chịu bỏ tôi lại một mình ở đây, vì cứu tôi, anh ấy quyết định phá thành Uổng Tử, tiêu hết oan hồn vạn cổ ... "
Lý Dục Thần nhíu mày: "Đó là không thể nào, cho dù nhị sư huynh kiếm thuật cao đến đâu, cũng không thể nào làm được."
"Cậu nói đúng, anh ấy cũng nói như vậy. Anh ấy nói nơi này là chỗ tụ tập oan linh vạn cổ của thiên đạo, muốn tiêu hết oan khí, chỉ có thể mượn lực trời."
"Mượn lực trời?" Lý Dục Thần chợt hiểu ra rồi gật đầu, "Tôi hiểu rồi!"
Hướng Vãn Tình khó hiểu: "Đệ hiểu cái gì?"
Lý Dục Thần nói: "Sư tỷ còn nhớ lời hoa Bỉ Ngạn cảnh báo chúng ta không? Trong thành Uổng Tử, cực dễ dẫn phát thiên kiếp hai giới. Thiên kiếp xuyên thấu hai giới âm dương, uy lực cực lớn, vì vậy không ai dám tùy tiện vào thành Uổng Tử. Nhị sư huynh cố ý muốn dẫn phát thiên kiếp, rồi mượn thiên kiếp để tiêu trừ oan khí nơi này."
"Ý đệ là nhị sư huynh chết vì thiên kiếp?"
"Ôi!" Pháp Đế Mã thở dài, "Nếu chỉ là thiên kiếp, anh ấy có gì phải sợ? Anh ấy ba trăm năm mà vượt bảy kiếp, vốn thiên kiếp thứ tám đã sớm nên đến. Nhưng anh ấy đi ngược thiên đạo, tự sáng tạo kiếm thuật nghịch thiên, thiên kiếp tự nhiên cũng tránh xa anh ấy. Mà thiên kiếp tích lũy, đã sớm vượt qua tám tầng."
"Anh ấy tiêu oan linh trong thành Uổng Tử mà dẫn thiên kiếp, lại dẫn tới cửu kiếp thiên lôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!