Ninh Tú Phân đứng ở mép quan sát một lúc, những từ ngữ như sản phẩm tài chính phái sinh, bán khống, đòn bẩy, phòng hộ ... vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với cô.
Đây là một trận chiến không khói súng nhưng vô cùng khốc liệt. Tuy nhiên, lô-gic vận hành sâu xa và các công cụ tài chính phức tạp đã vượt ra khỏi phạm vi kiến thức hiện tại của cô.
Nghe Sở Hồng Ngọc và những người khác trò chuyện, cô đã nắm bắt được tình thế khó khăn mà nhà họ Ninh đang đối mặt, cũng như chiến lược phản công mà Ninh Bỉnh Vũ đang thực hiện.
Đây không phải lĩnh vực của cô. Ninh Tú Phân lặng lẽ rút lui về căn phòng tạm của mình.
Đã khuya, ánh đèn neon của thành phố bên ngoài cửa sổ chưa bao giờ tắt, chiếu vào trong phòng tạo nên ánh sáng mờ ảo.
Cô ngồi bên giường, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại bàn màu đen.
Cô nhìn chẳm chẩm vào chiếc điện thoại, ánh mắt biến đổi liên tục, không biết đã trôi qua bao lâu, dường như trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm dài đằng đẫng.
Cuối cùng, cô vẫn đưa tay nhấc ống nghe lên, đầu ngón tay dừng lại trên bàn phím số một lúc, rồi từ từ bấm một dãy số.
Trong ống nghe vang lên tiếng "tút - tut -" chờ đợi, âm thanh đều đặn.
Trong đêm tĩnh lặng, tiếng tút này càng rõ ràng và dường như kéo dài vô tận.
Chuông reo rất lâu, lâu đến mức Ninh Tú Phân gần như nghĩ rằng sẽ không ai bắt máy ...
"Alô?"
Một giọng nam khàn khàn nhưng vẫn lạnh lùng trầm ấm truyền qua dòng điện, chỉ đơn giản cất tiếng: "Alô?"
Ngón tay cầm ống nghe của Ninh Tú Phân hơi siết chặt, trái tim cô như bị thứ gì đó nhẹ nhàng bóp chặt.
Phía bên kia dường như nhận ra sự im lặng từ đầu dây này, giọng nói mang thêm chút cảnh giác: "Ai đấy?"
Ninh Tú Phân vẫn không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe tiếng thở truyền đến từ đầu dây bên kia.
Vài giây sau, cô lặng lẽ, nhẹ nhàng cúp máy, đặt ống nghe trở lại vào giá đỡ.
Phía bên kia đầu dây.
Dưới ánh sáng rực rỡ của văn phòng trụ sở cảnh sát Vịnh Đồng, một người đàn ông mặc áo ba lỗ huấn luyện màu đen đang nhìn chiếc điện thoại trong tay.
Anh ta dáng người cao ráo, đường nét cơ bắp mượt mà và tràn đầy sức mạnh, đầu ngón tay còn dính dầu súng. Trên bàn trước mặt là các bộ phận của một khẩu súng chính xác đang được tháo rời để bảo dưỡng.
Người đàn ông híp mắt lại, đây là một cuộc gọi im lặng không đầu không cuối ...
Ánh mắt anh thoáng qua vẻ lạnh lùng cảnh giác và nguy hiểm, giống như một con báo đang ẩn nấp đã ngửi thấy điều gì đó bất thường.
Nhưng chỉ vài giây sau, cảm giác nguy hiểm ấy tan biến, đường nét căng thẳng trên môi anh bỗng cong lên thành một nụ cười rất nhạt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!