Ninh Tú Phân lạnh lùng nhìn cô ta: "Tra Mỹ Linh, cô tốt nhất đừng tự chuốc họa vào thân!"
Tra Mỹ Linh nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Ninh Tú Phân, trong lòng dâng lên một cảm giác khoái trá, bệnh hoạn.
Bảy nỗi khổ của đời người - Sinh, lão, bệnh, tử, Oán tắng hội (ghét mà phải gặp nhau), Yêu biệt ly (Yêu thích mà phải xa nhau) và Cầu vô ích (Cầu thứ mình mong muốn nhưng không đạt được)!
Để người phụ nữ này có được, rồi lại phải trơ mắt nhìn mất đi, cảm nhận cái mùi vị mà cô ta từng nếm trải, mới thật sự sảng khoái!
Tra Mỹ Linh khẽ mỉm cười: "Từ từ mà mong chờ đi, em gái. Cô sẽ biết kết cục của việc phá hoại con đường số mệnh tốt đẹp của tôi thi sẽ phải đón nhận kết quả gì."
Cô ta không thèm để ý Ninh Tú Phân nữa, bước ra ngoài cửa.
Tra Mỹ Linh nhìn nữ thư ký: "Phòng của tôi và trợ lý ở đâu?"
Nữ thư ký vô cảm vẫy tay, ra hiệu cho thuộc hạ dẫn cô và Anderson đến phòng.
Vào phòng, Anderson lập tức cẩn thận kiểm tra các đường dây điện thoại và mọi ngóc ngách trong phòng.
Sau khi xác nhận không có thiết bị nghe lén, anh ta mới gật đầu với Tra Mỹ Linh.
Hai năm nay, anh ta đã trải qua không ít huấn luyện, đã không còn là trợ lý đơn thuần như trước đây.
Tra Mỹ Linh lúc này mới nhấc điện thoại, bấm một số: "A lô cha, là con, Annie."
Đầu dây bên kia vang lên giọng lười biếng của Trần Kiện Tùng: "Annie à, sao vậy? Ninh Mạn An lại gây chuyện à?"
Tra Mỹ Linh cười nhẹ: "Yên tâm, mọi thứ đều suôn sẻ. Ninh Mạn An có kiêu ngạo thì cũng cứ để cô ta kiêu ngạo. Nếu không kiêu ngạo, làm sao con nắm bắt được tâm lý của cô ta?"
"Giờ chỉ cần chờ cha rời khỏi Ủy ban Phòng chống Tham nhũng, ra ngoài điều hành đại cục. Cha cứ ở mãi trong đó, làm việc sao tiện được!"
Đầu dây bên kia, giọng Trần Kiện Tùng tràn đầy sự tán thưởng: "Không hổ là con gái ta, quả nhiên không khiến ta thất vọng. Con yên tâm, chiều nay ta sẽ ra ngoài."
Tra Mỹ Linh lười nhác châm một điếu thuốc từ chiếc bật lửa trên tay Anderson: "Chiều? Trước đó không phải cha có nói rằng, có người trong Ủy ban Phòng chống Tham nhũng vẫn đang cố tình ngăn chặn, không chịu thả ra sao?"
Trần Kiện Tùng cười lạnh một tiếng: "Hừ, chúng muốn giam cầm ta? Không dễ dàng như vậy được! Ta đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi, không có vấn đề gì hết."
"Đến lúc đó xử lý Chu Diệm, gửi đầu của hắn về nội địa, vừa hay cảnh cáo đám chân đất vài câu!"
Tra Mỹ Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhả khói thuốc, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh -
"Được thôi, cha, cha và Thục Di vất vả rồi. Con đợi tin thẳng lợi của hai người."
Gác máy, Tra Mỹ Linh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm dần buông xuống, sóng biển vỗ vào bờ.
Cô híp mắt cười, thời gian không chờ ta, ta sẽ tự mình giành lấy!
Không ai có thể cản đường cô ta!
...
Trong chớp mắt, bóng đêm đã hoàn toàn bao trùm mặt đất. Trên mặt biển dập dìu lấp lánh ánh trăng, tạo ra một cảm giác kỳ quái.
Tại cảng, gió biển lạnh ẩm thổi qua những chiếc thuyền đánh cá và container nhỏ.
Trong bóng tối, Chu Diệm mặc bộ đồ tác chiến màu đen, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dẫn đầu đội tinh nhuệ của O Ký và Phi Hổ lặng lẽ mai phục.
Một chiếc tàu hàng khổng lồ đang neo đậu ở khu vực nước sâu xa xa.
Vài chiếc ca nô giống như bóng ma di chuyển giữa tàu hàng và bến cảng, vận chuyển từng chiếc hộp gỗ nặng nề lên bờ.
Bạo C thấp giọng, quan sat qua ống nhom tầm nhìn ban đem về những bóng người bận rộn trên bến cảng: "Sếp Chu, bọn này càng ngày càng ngang ngược. Lần này số hàng nhiều thật, đúng là không coi pháp luật ra gì!"
Theo thông tin họ thu thập được cùng với tình báo từ Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế, số vũ khí này sẽ được buôn bán cho các hội nhóm lớn ở Hồng Kông, thậm chí có thể tuồn sang Đông Nam Á.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!