Ninh Tú Phân nhắm mắt lại, đôi mi dài run rẩy như cánh bướm, toàn thân cô run lên.
Ninh Bỉnh Vũ im lặng một lúc, rút thêm một tờ giấy từ tập tài liệu, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô
Đó là một bài hát viết tay, Như Nguyện, nét chữ thanh tú chính là của Ninh Tú Phân.
"Anh là trăng sáng gió mát, còn em là giấc mộng được anh che chở. Dù gặp hay không gặp, cả đời này em vẫn mong được ôm trọn lấy anh."
"Anh là dòng sông thời gian, là bầu trời nơi ngọn lửa sao được thắp sáng ...
"Núi sông yên bình, khói lửa đời thường ... và em sẽ yêu những gì anh yêu ở thế gian này, mỉm cười với những điều mà anh mong muốn."
"Hãy dẫn em đến ngày mai. Nếu như anh từng trải qua ngọt ngào trong nỗi đau của em, em nguyện sống trọn vẹn vì ước nguyện của anh ... " Ninh Bỉnh Vũ nhìn cô, giọng trầm hỏi: "Đây là thứ em viết, đúng không? Anh đã thấy nó trong tập tài liệu này."
Hàng mi dài của Ninh Tú Phân đột nhiên run lên. Đây là bài hát mà cô đã viết lại sau khi gặp vị "người già đáng kính" ấy, dựa trên ký ức vụn vặt từ kiếp trước.
Ninh Bỉnh Vũ trầm giọng: "Nếu em có thể hiểu ý nghĩa của lời bài hát này, có thể vì đất nước mà không chịu khuất phục dưới tay kẻ khác, dốc hết sức mình để kêu gọi đầu tư, xây dựng nhà máy, đấu tranh với các thế lực vốn quốc tế ... "
Giọng anh đột nhiên lớn hơn: "Vậy tại sao em không thể hiểu A Thiêm ?! Hiểu rằng cậu ta trở về từ địa ngục, mạo hiểm mạng sống, chín lần cận kề cái chết, gánh trên vai bao nhiêu trọng trách ?! "
"Cậu ấy đã chịu đựng những nỗi đau không phải của con người, chẳng phải tất cả chỉ để có thể đường hoàng quay trở về bên em hay sao ?! Tại sao em cứ ...
Ninh Tú Phân đột ngột ngẩng lên, giọng khàn khàn cắt ngang lời anh: "Bởi vì em đau !! "
Đôi mắt đẹp của cô lúc này chứa đầy nước mắt, ánh mắt mang theo nỗi đau đớn nặng nề không thể hóa giải.
Ninh Bỉnh Vũ cứng đờ người, những lời còn lại không thể thốt ra.
Ninh Tú Phân bỗng nhiên bật cười, tiếng cười thậm chí còn khó coi hơn cả tiếng khóc, nhưng nước mắt lại tuôn rơi dữ dội hơn.
"Đúng ... đúng vậy ... Em đương nhiên hiểu ... Em hiểu rõ thế nào là sự hy sinh âm thầm và vĩ đại ... Nhưng ... "
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, như thể có một tảng đá khổng lồ chặn ở đó, khiến cô không thở nổi.
Nước mắt tuôn như mưa, cô hét lên trong rối loạn: "Nhưng ... em đau quá ... thực sự đau lắm ... "
"Anh, em không muốn thay anh ấy nhìn thấy ngày mai! Em không muốn thay anh ấy đi tiếp con đường chưa hoàn thành! Em không muốn thay anh ấy nhìn thấy thế giới mà anh ấy chưa từng thấy! Em không muốn !! Em không muốn! Em không thể vĩ đại như vậy được !! "
"Quá đau rồi! Cảm giác đau đớn đến nghẹt thở trong từng đêm ngày, lắng nghe tiếng sóng biển ... Quá đau, đau lắm rồi !! "
"Em chỉ là một kẻ hèn nhát! Em ích kỷ! Em không muốn trải qua thêm một lần tuyệt vọng khi anh ấy 'chết' nữa !!! "
"Em không thể mở miệng bảo anh ấy đừng tiếp tục vì đất nước nữa, nhưng em cũng không thể chịu đựng được việc mỗi lần đoàn tụ lại đồng nghĩa với một cuộc chia ly đau đớn hơn! Em không muốn mỗi niềm hy vọng rồi sau đo lại mang đen nỗi tuyet vong sau sắc hơn !! "
Ninh Bỉnh Vũ nhìn thân hình run rẩy của cô, lập tức bước tới đỡ lấy cô.
Ninh Tú Phân khóc không thành tiếng, toàn thân run rẩy dữ dội, nghẹn ngào trong đau khổ và áp lực -
"Anh ... anh nói cho em biết ... em phải làm gì đây !? Trái tim em đã từng vỡ tan, không phải một mà những hai lần rồi. Em sợ rằng em sẽ không thể hàn gắn, chữa lành lại trái tim của mình được nữa. Em thực sự sẽ phát điên mất !! Nếu em phát điên, Gia Gia sẽ ra sao, phải làm sao đây !? "
Những lớp vỏ mạnh mẽ, sự bình tĩnh cố gắng duy trì, tất cả đều sụp đổ hoàn toàn vào khoảnh khac này.
Trong đôi mắt phía sau tròng kính của Ninh Bỉnh Vũ, thoáng qua vẻ đau lòng và thương xót.
Trong ký ức của anh, cô luôn là người thông minh, tinh nghịch nhưng kiên cường, dường như không có gì thực sự đánh bại được cô.
Thất bại, cô lau khô nước mắt đứng dậy, rồi tìm cách khác!
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô yếu đuối và sụp đổ đến vậy, đau đớn đến tột cùng.
Những lớp vỏ mạnh mẽ, sự bình tĩnh cố chấp, tất cả đều tan vỡ thành tuyệt vọng trong nhận thức tỉnh táo của cô.
Ninh Bỉnh Vũ nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, giọng khô khốc: " ... Anh biết ... anh biết ... Anh không nói nữa, không ép em nữa, là lỗi của anh."
Ánh mắt anh chợt nhận ra điều gì đó, vượt qua đỉnh đầu Ninh Tú Phân, nhìn về phía bóng dáng cao ráo đứng lặng lẽ ở cửa phòng làm việc từ lúc nào.
Vinh Cẩm Thiêm đứng đó, mặc bộ đồng phục cảnh sát trưởng chỉnh tề, gương mặt không biểu lộ gì cả.
Nhưng đôi mắt sâu tham của anh đã đỏ hoe, trong đó cuồn cuộn những cơn sóng dữ của nỗi đau và tự trách.
Thân hình cao lớn của anh hơi cứng đờ, bàn tay nắm chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Tay kia vô thức chống lên khung cửa, như cần mượn lực để đứng vững.
Viên đạn xuyên qua huyết nhục, chín lần thoát khỏi cái chết trong nhiệm vụ bí mật ..
Tất cả những điều đó, không gì so sánh được với tiếng nức nở tuyệt vọng của cô lúc này, đủ để xé toạc trái tim anh.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình là nguồn gốc của nỗi đau của cô, một lần lại một lần ...
Rốt cuộc là cô đã cao giá khi được gả cho anh, hay là chính anh mới là người may mắn khi cưới cô, nhưng lại hại co?
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào, nhưng anh quên mất danh xưng "gia đình liệt sĩ" cần phải gánh vác những gì.
Phải chăng cô sẽ mãi mãi phải trở thành gia đình liệt sĩ?
Lần đầu tiên, anh thực sự nảy sinh một suy nghĩ ...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!