Ai dạy anh những chiêu này chứ !!
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm không để ý, đôi môi mỏng liên tục chạm vào mi mắt mềm mại của cô, má cô, giọng nói khàn khàn, tan vỡ: "Nhưng anh nhớ em, mỗi ngày, mỗi đêm đều nhớ em ... Em thương anh một chút được không, đừng phớt lờ anh ... "
Anh nhớ độ cong rung động nhẹ nhàng của mắt cô khi hôn, nhớ cảm giác mịn màng của chóp mũi cô, nhớ hương vị mềm mại của đôi môi cô ...
Ninh Tú Phân bị hôn đến nỗi quay mặt đi, giọng nói mềm nhũn: "Vinh Cẩm Thiêm ... anh đừng làm loạn ... "
Cô vô thức xiết chặt đôi vai rắn chắc của anh.
Anh hơi lùi lại một chút, đôi môi mỏng nhẹ nhàng in lên đôi môi mềm mại của cô: "Xin lỗi, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, sẽ không bao giờ để em đau như vậy nữa ... "
Nụ hôn dịu dàng này mang theo sự cẩn trọng và trân trọng khi tìm lại được điều đã mất.
Toàn thân Ninh Tú Phân run lên, trái tim cũng run rẩy: "Vinh Cẩm Thiêm ... "
Khoảng trống nặng nề bị hai chữ "tuổi thọ ngắn ngủi" đập vào, lúc này đã được lấp đầy bởi nỗi nhớ và sự hối lỗi nóng bỏng của anh, chua xót đến tận cùng.
"Chỉ một lúc thôi ... chỉ một lúc thôi ... Anh biết em phải họp, anh chỉ hôn một cái." Anh thì thầm dụ dỗ, đôi môi mỏng nóng bỏng mang theo sự chiếm hữu không chút kiêng nể, sâu sắc đoạt lấy hơi thở của cô.
Dùng nụ hôn bịt kín sự do dự của cô.
Bàn tay lớn của anh siết chặt cổ tay cô, như thể sợ rằng cô sẽ lại trốn thoát.
Lần này, không còn là thăm dò, không còn là nhẹ nhàng.
Mang theo khát khao bị đè nén quá lâu, mang theo niềm vui sướng khi tìm lại được điều quý giá.
Trí óc Ninh Tú Phân trống rỗng, trái tim hoàn toàn mềm yếu: "Ưm ... "
Những vết thương, những nỗi sợ hãi, những ngày tháng đau khổ, trước sự khao khát gần như tuyệt vọng của anh lúc này, dường như không còn khó chịu đựng đến vậy nữa.
Nụ hôn của anh, mang theo nhiệt độ cháy bỏng, dần dần di chuyển xuống dưới.
Hôn lên xương quai xanh mảnh mai của cô, hôn lên trái tim đang rung động trên ngực cô ...
Khi cô nhận ra, người đã bị anh be ngang lên, rồi nhẹ nhang đat xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Anh áp sát, thân hình cao lớn phủ xuống, hoàn toàn bao trùm cô trong bóng tối của mình.
Đáy mắt Vinh Cẩm Thiêm cuồn cuộn tình yêu mãnh liệt và sâu đậm, giọng nói khàn khàn không thành tiếng: "Vợ à ... em vẫn đẹp như xưa."
Những nụ hôn dày đặc và nóng bỏng rơi xuống như mưa, nhẹ nhàng lướt qua nơi nhạy cảm nhất của trái tim cô, châm ngoi từng cum lửa nhỏ li ti.
Khi đôi môi ấm áp của anh chạm vào vùng da nhạy cảm nhất bên đùi cô, Ninh Tú Phân không kiềm được mà nắm chặt mái tóc đen của anh, đồng thời không ngăn được đôi mắt đỏ hoe, chỉ còn lại những run rẩy li ti.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, đàn ông dường như sinh ra đã biết cách được đằng chân lân đẳng đầu.
Chỉ ôm một cái, chỉ hôn một cái, rồi không biết sao lại biến thành ngủ một giấc ..
Nhưng lần này, cô không kháng cự nữa, cánh tay từ từ nâng lên, vòng qua chiếc cổ dài của anh.
Trái tim Vinh Cẩm Thiêm rung động, mắt anh đỏ hoe, giữ cô dưới thân, yêu thương cô vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, nhuộm cả căn phòng trong một màu vàng ấm áp.
Trong phòng ngủ, tình yêu và nỗi nhớ bị đè nén quá lâu cuối cùng đã phá vỡ mọi rào cản và đê điều, cuồn cuộn ập tới, hoàn toàn nuốt chửng cả hai người.
Khi Ninh Tú Phân tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.
Cô bị đói đánh thức, bụng réo lên ọc ọc.
Cô cố gắng ngồi dậy, chỉ cảm thấy eo và chân như bị tháo rời rồi lắp lại, mỏi nhừ và vô lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!