Sở Hồng Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói
“Hay là, em thử tìm Đại thiếu gia nói chuyện xem? Tên đó tuy cay nghiệt, khó ưa, nhìn như: một tay công tử ăn chơi, nhưng làm việc lại cực kỳ tinh ranh. Trong đầu toàn là mưu mô tính toán, mắt nhìn người cũng rất sắc, nghe thử ý kiến của hẳn về chuyện này đi?”
Mấy ngày nay cô bị hẳn quấy nhiễu đến mức chẳng có thời gian bàn chuyện chính sự.
Ninh Tú Phân liếc mắt nhìn Sở Hồng Ngọc, ánh mắt rơi vào chiếc khăn lụa che khuất cổ cô, giọng điệu nhàn nhạt nhưng đầy ẩn ý
*Ồ? Sao dạo này chị Hồng Ngọc đánh giá anh trai em cao thế? Không lẽ phát hiện dưới lớp da tra nam của anh ấy, thực ra lại có một trái tim bằng vàng~à không, phải là bằng kim cương chứ?”
Hồng Ngọc tỷ trước giờ không thích quàng khăn lụa mà...
Bị ánh mắt của Ninh Tú Phân nhìn chäm chảm, Sở Hồng Ngọc có chút không tự nhiên, đưa tay kéo nhẹ chiếc khăn, ánh mắt né tránh:
*À thì... ý chị là, anh trai em trong chuyện tình cảm có thể không đáng tin lắm, nhưng mắt nhìn người thì rất độc, đánh giá tổng thể cũng chuẩn hơn người bình thường. Mấy chuyện thế này, hỏi hẳn chắc chắn đáng tin hơn hỏi người khác.”
Ninh Tú Phân kéo dài giọng, “Ồ~”, không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ hờ hững nói: “Biết rồi”
Thấy cô đã chịu nghe lời khuyên, Sở Hồng Ngọc cũng thầm thở phào: “Vậy chị đi trước đây, chiều còn có tiết học. Em đừng có mà làm việc quá sức, đơn hàng quan trọng đến đâu cũng. phải giữ sức khỏe đấy.”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Ừ, chị đi đi. Bên em không sao cả.”
Tiên Sở Hồng Ngọc xong, Ninh Tú Phân xác nhận lô hàng đã xuất đi suôn sẻ rồi mới đứng dậy đi tắm.
Tắm xong, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi lên xe đến quán trà nơi đã hẹn gặp Ninh Bình Vũ.
Quán trà này nằm ở Trung Hoàn, không gian thanh nhã, phong cách tinh tế.
Quan trọng nhất là đầu bếp ở đây có tay nghề rất cao, đặc biệt món xá xíu lòng đỏ trứng muối là tuyệt phẩm, mà Ninh Bình Vũ lại cực kỳ thích món này. a
Khi Ninh Tú Phân đến, Tony đã chờ sẵn ở cửa, vừa thấy cô, hắn lập tức cúi người cung kính nói: “Thất tiểu thư, Đại thiếu gia đã ở bên trong đợi cô.”
Nói rồi, hắn mở cửa phòng riêng
“Cảm ơn” Ninh Tú Phân khẽ gật đầu, rồi bước vào.
Vừa đẩy cửa, cô đã thấy Ninh Bình Vũ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn rộng lớn, một tay
lật xem báo tài chính, dáng vẻ nhàn nhã như thể không có gì đáng bận tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!