Gương mặt Trần Kiện Tùng căng ra, từng nếp nhăn chồng chất lên nhau, đôi mắt híp thành một đường mảnh, khiến người ta không thể nhìn thấu được suy nghĩ trong đáy mắt ông ta.
Ninh Chính Khôn khẽ nheo mắt, giọng điệu hòa nhã: "Trần tổng, trên lâu đã chuẩn bị rượu ngon, mong ông và phu nhân nể mặt."
Trần Kiện Tùng bật cười sảng khoái, dường như hoàn toàn không để tâm đến những chuyện vừa xảy ra: "Ha ha, Chủ tịch Ninh khách sáo rồi, quấy rầy mọi người vậy."
Hai người giả lả vài câu, sau đó cùng nhau lên lầu.
Mọi người cũng lần lượt đi theo, trên mặt ai nấy đều mang theo nụ cười đúng mực, giả như. chẳng có chút sóng gió nào vừa xảy ra
Vừa bước lên tầng hai, ánh mắt Tra Mỹ Linh lập tức quét qua Ninh Tú Phân đang đứng ở góc. hành lang.
Cô đang tựa vào lan can, chỉ mặc một chiếc quần dài và sơ mi kiểu dáng đơn giản, nhưng khí chất ung dung tự tại, khiến người ta không thể không chú ý.
Tra Mỹ Linh nhìn cô từ đầu đến chân, khóe môi đỏ thẳm cong lên một nụ cười đầy ẩn ý:
"Hai năm không gặp, em gái đúng là đã lột xác hoàn toàn. Khí chất này, rốt cuộc cũng ra dáng tiểu thư Ninh gia rồi. Quả nhiên, vẫn là huyết thống Ninh gia, có khác biệt hẳn.”
Ninh Tú Phân nhét tay vào túi quần, giọng điệu lười biếng: "Annie tiểu thư quá lời rồi, tôi chỉ là một kẻ thô lỗ tham tiền mà thôi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, chẳng học nổi phong thái của tiểu thư danh môn."
Tiểu thư Ninh gia?
Nói trằng ra là muốn ám chỉ cô—một đứa con rơi—rốt cuộc cũng biết cách cư xử của tâng lớp thượng lưu?
Câu nói thẳng thắn đến thô lỗ này khiến bước chân của Ninh Chính Vinh chững lại một nhịp, ông ta cau mày, quay đầu liếc nhìn cô đầy không hài lòng.
Đứa nhỏ này, sao lúc nào cũng ăn nói thẳng tuột như vậy? Chút phong thái tiểu thư cũng không có!
Không ngờ, Ninh Chính Khôn lại bật cười, giọng điệu mang theo vài phần tán thưởng: "Tiểu Thất nói đúng lắm! Ninh gia chúng ta chẳng phải đều làm kinh doanh sao? Đúng là bản chất của thương nhân!"
Ông ta chậm rãi nhìn sang Ninh Bỉnh An, giọng điệu đầy ẩn ý: "Bỉnh An, trước đây con vẫn luôn khen Tiểu Thất rất có năng lực, có đúng không?”
Ninh Bỉnh An gật đầu, sắc mặt điềm tĩnh: "Em gái quả thực có đầu óc kinh doanh rất sắc sảo."
Ninh Tú Phân lặng lẽ đảo mắt. Hay lắm, vẫn chưa từ bỏ ý định ghép đôi cô với Ninh Bỉnh An. Cô cười nhạt, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng không nói gì.
Lúc này, Tra Mỹ Linh nhận lấy một chiếc hộp nhung tỉnh xảo từ tay thư ký, nụ cười dịu dàng đến mức giả tạo, đưa hộp quà đến trước mặt Ninh Tú Phân
"Em gái, lâu lắm rồi không gặp. Đây là món quà mà lần trở lại gặp mặt này Lục Tỷ tặng em— một chiếc lắc tay kim cương. Hy vọng em sẽ thích. Chị không giỏi ăn nói, mong em đừng để bụng."
Ninh Tú Phân nheo mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!