Nhưng khi chiếc áo sơ mi của Chu Diệm hoàn toàn mở ra, lộ rõ phần thân trên rắn chắc, Ninh Tú Phân đột nhiên nheo mắt, đồng tử co rút mạnh.
Trên người hắn, ngoài một vết đạn mờ nhạt ở vai và hai vết sẹo cũ không quá rõ ràng, thì không còn bất kỳ dấu vết nào khác.
Không đúng!
Trên người Vinh Cẩm Thiêm, những vết thương lớn nhỏ nhiều vô kể!
Mỗi một vết sẹo đều là bằng chứng của những trận chiến sinh tử, là huy chương mà anh ta đã đổi bằng máu để bảo vệ tổ quốc!
Cô vung tay mạnh mẽ xé toạc áo sơ mi của Chu Diệm, đẩy mạnh hắn xoay người lại.
Cô dùng lực ấn mạnh vào bả vai hắn, giọng nói gấp gáp, chất chứa sự kìm nén: "Còn nữa đâu? Những vết khác đâu?"
Chu Diệm lười biếng quay đầu lại nhìn cô-
"Chị dâu, cô đang chơi trò gì đây? Dù có vội cũng không cần gấp gáp như thế chứ?"
Ninh Tú Phân không thèm để ý đến sự trêu chọc của han, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào tấm lưng vững chãi của hắn.
Không có những vết sẹo quen thuộc, không có những dấu tích mà cô từng tận tay vuốt ve, từng cẩn thận ghi nhớ trong lòng từng đường nét.
Chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy như bị dội cả một chậu nước đá từ đầu đến chân, lạnh lẽo đến mức tê dại.
Chu Diệm xoay người, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt phượng dài hẹp cong lên đầy hứng thú: "Chị dâu, cô đang tìm gì thế? Tìm xem tôi có điểm nào khác với chồng của cô à?"
Hắn đột nhiên nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, áp lên lồng ngực nóng rực, kéo mạnh cô vào lòng.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt từ má cô xuống tai, giọng điệu trầm thấp nhưng nguy hiểm: “Hay là thế này đi, chúng ta thử xem sao? Sau khi xong chuyện, cô sẽ biết rõ tôi có phải là anh ta hay không."
Chu Diệm cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô, giọng nói đầy ác ý: "Tôi có sẵn trong túi đấy, không ngại đâu ... Cô cứ coi tôi là chồng của cô cũng được. Cô đoán xem, liệu những chỗ khác trên người tôi ... có giống anh ta không?"
Ánh mắt Ninh Tú Phân tối sầm lại, tràn đầy lạnh lẽo và chán ghét. Ngón tay cô từ từ siết chặt thành nắm đấm, đúng lúc cô chuẩn bị tung một cú lên gối để cho hắn nếm thử tư vị đứt đời sau thì-
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng đầy nguy hiểm.
Giọng nói dịu dàng của Tra Mỹ Linh vang lên bên ngoài: "A Diệm, anh có ở trong đó không? Em có chuyện muốn tìm anh."
Ninh Tú Phân lạnh lùng nhìn Chu Diệm, ánh mắt đầy vẻ ghê tởm: "Cút!"
Cô mạnh mẽ đẩy hắn ra, sau đó trước khi đối phương kịp phản ứng, cô đã nhanh tay "cạch” một tiếng mở chốt khóa, dứt khoát kéo mạnh cửa phòng ra.
Bên ngoài, Tra Mỹ Linh đang giơ tay lên định gõ cửa lần nữa.
"A Diệm, anh ... "
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!