Bên trong phòng nghỉ
Sở Hồng Ngọc nhìn chẵm chẳm vào mắt Ninh Tú Phân: "Tiểu Ninh, em thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Còn Đội Trưởng Vinh ... em cứ thế mà buông tay sao ?! "
Ninh Tú Phân nhìn bộ dạng như sắp bốc hỏa của Sở Hồng Ngọc, bỗng nhiên giang tay ôm chặt lấy cô: “Chị Hồng Ngọc, đừng lo, em biết mình đang làm gì. Em sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu."
Sở Hồng Ngọc vốn dĩ có vô số câu hỏi-
Về Vinh Cẩm Thiêm, về Ninh Bỉnh An, về tương lai ...
Nhưng cái ôm bất ngờ này như một bức tường chan, chặn hết mọi lo lắng ngay nơi cuống họng cô.
Phải rồi, Tiểu Ninh từ trước đến nay luôn có chính kiến, lại còn cứng đầu. Một khi em ấy đã quyết định, ắt hần đã có lý do của riêng mình ... Cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm lại Ninh Tú Phân: "Chỉ cần em nghĩ kỹ rồi thì chị mãi mãi ủng hộ em. Em làm gì cũng được, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa là được!"
Ninh Tú Phân tựa đầu vào vai cô, trong lòng ấm áp: "Chị Hồng Ngọc, yên tâm đi. Em đâu có 'đơn thuần' hay 'lương thiện' đến mức hy sinh bản thân vì người khác. Em làm tất cả ... chỉ là để lợi ích của mình đạt mức cao nhất."
Sở Hồng Ngọc thở dài: "Được rồi ... lát nữa em nhất định phải đi gặp Nhị phu nhân, nói rõ với bà ấy. Bà ấy thương em như vậy, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn em hy sinh hạnh phúc của mình để trải đường cho cái tên khốn kiếp Ninh Bỉnh Vũ kia đâu!”
Ninh Tú Phân khẽ gật đầu.
Cánh cửa phòng nghỉ mở ra lần nữa.
Ninh Bỉnh Vũ hờ hững liếc nhìn họ, nhướng mày hỏi: "Nói chuyện xong rồi?" Giọng anh ta mang theo một chút dò xét khó nhận ra.
Ninh Tú Phân cười nhạt: "Dĩ nhiên, giữa em và Chị Hồng Ngọc thì có chuyện gì mà không thể nói được chứ?"
Sở Hồng Ngọc lạnh lùng liếc anh ta một cái, không thèm mở miệng.
Ninh Bỉnh Vũ nhìn cô chăm chú một lát, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ đứng dậy: "Vậy đi thôi, tiệc vẫn đang tiếp tục."
Trong sảnh tiệc, ánh đèn pha lê rực rỡ, tiếng người xôn xao khắp nơi.
Trên sân khấu, Trần Kiện Tùng khoác tay phu nhân ngoại quốc của mình, đắc ý thông báo tin tức trọng đại-ngay từ trước đó, con gái nuôi của ông ta, Tra Mỹ Linh, và Chu Diệm đã chính thức đính hôn tại Anh.
Bên dưới, sắc mặt của khách mời muôn hình vạn trạng.
Có người thật lòng chúc mừng, có kẻ âm thầm suy đoán, nhưng phần lớn là kinh ngạc đến mức không thể không xì xào bàn tán.
"Tra Mỹ Linh đúng là có số hưởng, nhà họ Tra suy sụp đến mức đó rồi mà vẫn có thể trèo lên một cành cao thế này."
“Đúng vậy, vừa mới chia tay thái tử gia nhà họ Ninh, quay đi quay lại đã bấu víu được vào thế lực mới rồi. Quả là có thủ đoạn."
"Nhưng mà tôi nghe nói Cảnh sát Chu cũng chẳng phải người đứng đắn gì. Ngay hôm trước khi đính hôn, anh ta còn bị chụp được đang ra vào hộp đêm nữa kìa. Tặc tặc ... ”
“Ôi dào, đàn ông mà, có ai mà không trăng hoa chứ? Chỉ cần giữ chắc vị trí chính thất là được, mấy chuyện ngoài luồng chỉ là phù du thôi. Tiểu thư Annie này đúng là có phúc thật!"
Những lời bàn tán xung quanh, Tra Mỹ Linh không phải không nghe thấy, nhưng cô ta chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Cô ta khoác tay Chu Diệm, trên mặt nở nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được, tao nhã lướt qua giữa đám đông.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!