"Tôi chỉ muốn làm rõ, rốt cuộc thì Trần Kiện Tùng đang muốn làm cái gì, mà khiến tôi phải bỏ dở kế hoạch kiếm tiền của mình để phối hợp với hắn. Thời gian của tôi quý giá lắm, tôi khong co ranh đe choi tro meo von chuot voi han dau. Neu khong, toi se tu hanh đong!"
Evan nghe ra được giọng điệu của hắn tuy bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sát khí, nhất thời cũng không kiềm được cơn giận.
Thằng nhóc này trước giờ luôn rất giỏi giang, mà nhà họ Chu từ lâu cũng đã đổ không ít tài nguyên để nâng đỡ con đường thăng tiến của hắn ...
Nếu tình hình tài chính của nhà họ Chu thực sự tệ đến vậy, thì cũng chắng lạ khi thằng nhóc này bây giờ lại cố chấp kiếm tiền đến thế.
Evan xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: "Chu Diệm, thằng nhóc mi đúng là cục đá trong hố xí-vừa thối vừa cứng đầu!"
Rồi, hắn ghé sát lại, hạ giọng nói nhỏ bên tai Chu Diệm mấy câu.
Vẻ mặt của Chu Diệm cũng dần trở nên u ám theo từng lời của Evan.
Nói xong, Evan đứng thẳng dậy, vỗ vỗ lên vai Chu Diệm, giọng trầm xuống: "A Diệm, chuyện này không phải chuyện nhỏ, cậu nhất định phải giữ kín miệng, phối hợp chặt chẽ với chỉ thị từ cấp trên. Nếu không, đừng nói đến chuyện thăng chức tăng lương, e rẵng ngay cả mạng nhỏ của cậu cũng khó giữ!"
Chu Diệm hạ mắt xuống, trong đôi mắt sâu thẩm lóe lên tia sắc bén đầy nguy hiểm: "Chú Evan yên tâm, tôi hiểu nặng nhẹ."
Evan lại vỗ vai hắn, giọng điệu thấm ý cảnh cáo: "Cậu hiểu là tốt rồi. Nhớ kỹ, chuyện này dừng lại ở đây, đừng có gây thêm rắc rối nữa. Chỉ cần cậu không làm hỏng kế hoạch, tiền của nhà họ Ninh, chúng ta đều có phần."
Khóe môi Chu Diệm nhếch lên, nụ cười mơ hồ mà lạnh lẽo: "Tôi muốn phần lớn."
Evan lườm hắn một cái, giọng đầy chế giễu: "Mơ đẹp quá nhỉ!"
Dứt lời, Evan xoay người rời khỏi ban công, để lại Chu Diệm một mình đứng đó.
Hắn khoanh tay tựa vào lan can, gió đêm thổi tung mái tóc. Ánh đèn lấp lánh khắp cảng Hồng Kông như những vì sao vương vãi trên mặt đất, nhưng trong mắt hắn, lại lạnh lẽo như những mảnh vụn băng sắc nhọn.
Một lúc lâu sau, ánh mắt hần trầm xuống, rơi vào một góc trong sân.
Ninh Tú Phân đang đứng đó cùng với Ninh Bỉnh An, dường như đang chờ xe.
Ninh Bỉnh An hơi cúi người, nói nhỏ vào tai cô vài câu, sau đó xoay người rời đi, chỉ còn lại cô đứng yên một chỗ.
Chu Diệm nhướng mày, chống hai tay lên lan can, thân hình cường tráng như một con báo đen sẵn sàng lao tới- Hắn khẽ khụy chân, trong nháy mắt, cả người như một bóng đen lướt qua không trung, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất! 1
Gió đêm mang theo hơi lạnh lùa qua, Ninh Tú Phân khẽ siết chặt áo khoác, chờ Ninh Bỉnh An quay lại từ phòng vệ sinh.
Đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm như có dã thú rình rập khiến cô rợn cả sống lưng!
Cô lập tức quay ngoắt người lại, trong tay đã xuất hiện một chiếc Nga Mi Thích (dao găm kiểu Nga Mi) mảnh dài-
Thứ này vốn dĩ được cô giấu kỹ trong tóc như một cây trâm cài, thực chất lại là một món vũ khí sắc bén, có cả rãnh rút máu.